Khi Vân Ngạn được quản gia dẫn đến phòng thay đồ, Thẩm Sơ Hành vẫn chưa đến.
“Xin cậu chờ một lát, khoảng mười lăm phút nữa Thẩm thiếu sẽ đến.” Quản gia bưng một ly nước chanh đến cho cậu, xa cách nói.
Vân Ngạn gật gật đầu, cầm ly nước chanh lên uống một ngụm nước, ngồi trên ghế như một vị khách.
Ài, nếu không biết còn tưởng là một vụ làm ăn lớn đó.
Cho đến khi quản gia ra ngoài, cậu mới đứng dậy, nghiêm túc đánh giá căn phòng này.
Căn phòng mà chiều nay cậu thay đồ là căn phòng dưới lầu, lúc đó quần áo của cậu được để trong đó, căn phòng thay đồ này, cậu chưa từng đến.
Phòng thay đồ này là kiểu phòng ghép, sau khi bước vào sẽ nhìn thấy một phòng chờ, đi vào bên trong, chỗ có hai cánh cửa mới là nơi để quần áo.
Hiện tại cậu đang ngồi trong phòng chờ, chỗ này có một bàn trà và một sofa, trang trí rất đơn giản, trong đó có một bức tường được ốp gương kín bề mặt, làm cho căn phòng có vẻ rất lớn.
Vân Ngạn cầm di động, dùng vân tay mở điện thoại, nhân lúc có thời gian rảnh rỗi đổi lại mật khẩu của nguyên chủ.
Sau khi làm xong, cậu mới nghĩ đến, bản thân mình vẫn chưa nhìn kỹ dáng vẻ của nguyên chủ.
Từ màn hình tối đen của điện thoại chỉ có thể nhìn thấy đại khái, nhưng bức tường gương này có thể phản chiếu toàn thân của nguyên chủ.
Trách không được nhiều năm như vậy Du Lãng vẫn cứ nhớ mãi không quên ‘Vân Ngạn’, gương mặt này đúng là đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-cua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat-doc-ac/216115/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.