Vân Ngạn lấy ra một cái điện thoại từ túi áo của Du Lãng, rồi cầm ngón tay của hắn mà lần lượt ấn từng cái một, nhanh chóng mở được khóa vân tay.
Ở trong phần tin nhắn, cậu quả nhiên là tìm thấy tin nhắn mà Vân Ngạn nguyên bản đã gửi vào lúc tối —— thủ tiêu luôn.
Sau đó lại lục túi của bản thân, lấy ra điện thoại của mình rồi gọi tới số của Du Lãng —— quả nhiên là số chưa được lưu vào danh bạ, nhưng mục trò chuyện cũng khá nhiều —— thủ tiêu luôn.
Kế tiếp lại tra xem WeChat, lục soát xem khung chat của mình và Du Lãng —— thế mà lại rất sạch sẽ, không có gì cả.
Xử lý xong phần tin tức, cậu đẩy đẩy Du Lãng, cố sức bình sinh mà giấu hắn trong một bụi cỏ thật cao, sau đó chuẩn bị trở về, đối mặt với cái “hôn phu tiện nghi” kia.
—— “Tên tàn tật vô dụng”?
Vân Ngạn châm chọc mà nhìn thoáng qua Du Lãng đang hôn mê, nghĩ: Thế mà trong nguyên tác, anh và “Vân Ngạn” bị chính cái “tên tàn tật vô dụng” kia hủy diệt, hủy triệt để, cả đời cũng không trở mình được.
Mấy người Du Lãng chỉ biết Thẩm Sơ Hành là đứa con bị bỏ rơi của Vương gia, là một phế nhân ăn không ngồi rồi, tựa như lục bình không nơi nương tựa, nhưng nào ai biết được, hắn lại chính là người đứng sau gây nên tiết mục “Thiên lương Vương phá” kia.
Vân Ngạn không nhìn hắn nữa, quay đầu men theo đường cũ, vừa đi vừa nhớ lại mấy tình tiết nguyên tác khủng bố kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-cua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat-doc-ac/216111/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.