Sau khi tới nhà ăn, Vân Ngạn phát hiện chiếc bàn dài đã được thay bằng một chiếc bàn tròn nhỏ dành cho bốn đến năm người.
Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện rõ sự ngạc nhiên, ông Thẩm rất tự nhiên ngồi xuống, tiếp đó vỗ vỗ bàn ra hiệu cho họ bọn họ ngồi.
Mẹ Thẩm vẫn tao nhã giống hôm tổ chức hôn lễ, giờ phút này đang ở cùng người nhà nên khí chất lãnh đạm trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, bà ngồi bên cạnh ông Thẩm, hỏi ông: "Ba, sao lại đổi bàn khác rồi?"
"Ba cố ý bảo người khác đổi đấy, loại bàn dài kia nhìn thì đẹp nhưng có phải đồ dùng trong nhà đâu? Các con dùng lâu như vậy rồi cũng không biết đổi cái khác!" Ông nhìn con gái của mình, oán trách nói: "Bình thường con tới ăn cơm với Sơ Hành đều là cảnh tượng hai người ngồi ở hai đầu, không thể nói với nhau một câu nào, tự mình im lặng ăn cơm hả?"
Mẹ Thẩm có chút áy náy, cười nói: "Vâng, ba, vẫn là ba chu đáo."
"Tiểu Ngạn đâu?" Ông lão đột nhiên nhớ tới: "Cháu ở đây mấy ngày rồi, đã quen ăn cơm ở đây chưa?"
Vân Ngạn chống cằm nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn chưa quen lắm ạ."
Thẩm Sơ Hành và mẹ của hắn gần như cùng một lúc dừng động tác trong tay lại, nhất trí nhìn qua, trong mắt Thẩm Sơ Hành còn mang theo chút cảnh cáo.
"Cháu đã muốn đổi cái bàn kia từ lâu rồi!" Vân Ngạn làm lơ ánh mắt của hai người kia, cả giận nói: "Mỗi lần ăn cơm Sơ Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-cua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat-doc-ac/2157163/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.