Lần tiếp theo tỉnh dậy, Vân Ngạn phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ xa hoa.
Cậu bị trói ngồi trên một cái ghế, không thể cử động.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, trong lúc nhìn ngó, cậu dừng lại ở một góc cửa sổ, trái tim chợt nảy lên.
Lúc này Du Lãng đang ngồi trên chiếc ghế mây trong góc đó, nhấp một ngụm rượu ngoại, ánh mắt nhìn cậu như nhìn chú cừu non sắp bị thịt, đôi mắt đầy tia máu kèm theo điên cuồng.
Vâng, lại là hắn.
Vân Ngạn đau đầu nhớ lại những gì xảy ra trước khi cậu bất tỉnh.
Cậu có hơi say, lòng vẫn nhớ đến Thẩm Sơ Hành, thấy đã hơn 10 giờ một chút nên muốn rời đi, trước khi đi cậu có tới nói với đạo diễn một tiếng, đợi đến khi đạo diễn đồng ý cậu mới ra ngoài gọi điện thoại.
Trước khi gọi điện thoại cậu có ghé qua toilet.
Lúc đang rửa tay có thấy một nam nhân mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai đi vào, cậu lập tức nhận ra đó là Du Lãng, dù sao cũng từng trải qua việc bị Du Lãng lẻn vào phòng nên cậu tương đối cảnh giác.
"Sao anh ở chỗ này?" Cậu hỏi.
"Cậu đừng căng thẳng." Du Lãng đút hai tay vào túi quần, đứng ở cửa toilet, vẻ mặt thản nhiên mang theo chút ưu thương: "Tôi chỉ muốn đến gặp cậu lần cuối."
Du Lãng không hề tỏ ra hung hãn, nhưng Vân Ngạn vẫn rất cảnh giác, theo bản năng tìm kiếm vũ khí, nhưng đến cả cây lau nhà cũng không thấy.
Vân Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-cua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat-doc-ac/2157118/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.