Sáng sớm, hành lang lầu hai vang lên ba tiếng "bang bang bang".
"Chờ đã... từ từ!" giọng nói có phần bối rối của Vân Ngạn truyền ra từ trong phòng.
Tối hôm qua sau khi Thẩm Sơ Hành rời khỏi, Vân Ngạn nằm trên giường trống không thể ngủ được, trằn trọc lăn qua lộn lại, trong đầu toàn là 108 cách cua Thẩm Sơ Hành.
Cậu có thể hiểu nỗi băn khoăn của Thẩm Sơ Hành, cũng đồng ý cho Thẩm Sơ Hành thời gian, nhưng thân thể cậu thì không nghe theo lý trí.
Bình thường Thẩm Sơ Hành lạnh lùng không có tình người, nhưng ngày hôm qua hắn đến xin lỗi cậu không ngờ lại mềm yếu ngây thơ đến vậy, nhớ đến bộ dáng đáng thương khó xử của hắn khi đứng trước mặt cậu, Vân Ngạn lập tức cảm thấy bản thân không xong rồi, hận không thể chạy ba vòng quanh trang viên lúc giữa đêm!
Chết mất thôi.
Vân Ngạn ôm chăn lăn qua lăn lại, cuối cùng không nhịn được nữa, ngẫm lại thì dù sao hiện tại không có theo dõi cũng không ai nghe tiếng cậu, cậu cứ thế "thả lỏng" trong ổ chăn.
Trong lúc "thả lỏng", cậu nghĩ việc nghe lén thật ra còn có chút cảm giác...
Không đúng, nghe lén người khác rất kích thích, nhưng người bị nghe lén thì không.
Vậy... hay là chọn lúc nào đó làm một màn điện thoại play?
... Sau khi giải tỏa xong, Vân Ngạn tự phỉ nhổ bản thân: Đầu toàn chất thải màu vàng*!!! Tiền đồ đâu hết rồi!!!
*Mấy thứ đen tối.
Vì vậy, Vân Ngạn, người thường ngủ sớm dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-cua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat-doc-ac/2157111/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.