Vân Ngạn cảm nhận được mình đang siết chặt nắm đấm.
Tất cả học sinh đều vây xem, phát ra tiếng sột soạt, có vài người lộ vẻ bất an, có vài người thì hả hê khi người khác gặp họa.
"Nhanh! Nhanh đi cứu anh ấy!" Vân Ngạn nghe được bản thân đang hét lớn với 'cậu' trong ký ức, nhưng 'cậu' trong ký ức chỉ đứng nhìn, không nhúc nhích.
'Cậu' không di chuyển, nhưng kẻ bắt nạt thì có.
Sau khi tỉnh dậy, Vân Ngạn nhớ đến lời Thẩm Thanh Nhã từng nói với cậu, biết được người này là con cả của Vương Túc Sanh, Vương Triệt.
Vương Triệt đút tay trong túi đi đến trước mặt Thẩm Sơ Hành, chợt đưa tay đẩy hắn, cú đẩy khiến Thẩm Sơ Hành lảo đảo, chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững bằng chân giả chưa dùng quen và cái chân bị thương còn lại.
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng so với vừa rồi, lại nhiều thêm một tia tuyệt vọng, hắn biết bản thân sẽ đối mặt với chuyện gì.
Vương Triệt nhìn những người xung quanh, nụ cười ngày càng đắc ý, lại đẩy Thẩm Sơ Hành thêm lần nữa: "Con mẹ nó mày không biết nhúc nhích à?"
Lần này Thẩm Sơ Hành suýt ngã, nhưng hắn vẫn cố hết sức đứng vững lại, vẫn cúi đầu nhìn mặt đất, im lặng.
Nếu hắn có thể chạy, hắn đã sớm chạy, nhưng hiện tại ngay cả đi bộ cũng có thể bị người khác cười nhạo.
Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ.
Không ai đến cứu hắn.
"Tai mày bị điếc rồi hả, tao bảo mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ban-doi-cua-nhan-vat-phan-dien-tan-tat-doc-ac/2157095/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.