Vệ Tam Toàn liền cười ha hả: “Con bây giờ vẫn còn nhỏ, chờ con lớn lên thêm một tí, ông ngoại sẽ dạy cho con.” Hiểu Hiểu có chút bực mình, nhưng cũng chỉ có thể ngồi nghe mà thôi, bởi vì tuổi còn nhỏ, nên chấp nhận có nhiều việc không thể nào làm được. “Có còn muốn tiếp tục cưỡi chúng nữa hay không vậy? Phía trước có một vũng nước nhỏ, lần trước ông đã bắt trúng được một con cá trê ở đây đó.” “Muốn ạ!” Vệ Tam Toàn ngồi một bên nhìn hai đứa cháu nhỏ vui đùa, lâu lâu lại nhìn qua một chút về phía con bò, ngẫu hứng cầm lấy lá cây thổi một khúc nhạc, dáng vẻ rất thoải mái. Hiểu Hiểu đang chơi rất vui vẻ, nhưng cũng có chút hơi thất vọng, vì họ chơi khá lâu rồi, nhưng chị gái nhỏ vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng “Cô ấy” vẫn luôn nắm lấy tay mình, trên mặt cô ấy cũng tràn đầy niềm vui. Cô bây giờ đã biết được tên của chị gái nhỏ, nó được viết lên trên đất, Ôn Kim Nghiêu, là một cái tên tương đối trung tính, cả nam và nữ vẫn dùng được, sau khi Hiểu Hiểu hỏi một số chữ khác, “Cô ấy” đều có thể viết ra được, cô cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cô lại không để trong lòng, chắc hẳn người trước mặt là một đứa trẻ rất trong sáng, mới có tí tuổi, trước khi đi học cô ấy đã biết được nhiều đến như vậy, xem ra cô không cần quá thể hiện sự hiểu biết của mình, vẫn có thể học hỏi từ đối phương rồi trau dồi thêm cho nhau.
Bởi vì Hiểu Hiểu nghĩ như vậy, cho nên cô căn bản không nghĩ tới người đang ở bên cạnh là một anh trai chứ không phải là một cô chị gái. Lúc này cũng không có nhiều việc, cho nên Vệ Tam Toàn rất là nhàn nhã, sau đi cho hai đứa ăn no rồi, kiểm tra lại thêm một chút, rồi mới đưa hai đứa nhỏ trở về. Dương Bình lúc này vẫn còn chưa trở về, ông liền vào bếp để chuẩn bị, đốt lửa lên, đun nước nóng và hái rau xanh, không lâu sau Dương Bình cũng đã về tới. Đi đến nhà của người lạ, Ôn Kim Nghiêu liền có chút ngại ngùng, nắm chặt lấy tay của Hiểu Hiểu, trong ánh mắt lộ ra sự e thẹn còn có chút dè chừng, không biết trước đây đứa nhỏ này đã phải trải qua chuyện gì, mới bé xíu vậy, hiện tại cũng không phải là thời điểm thế giới bị phá huỷ trật tự bởi mạt thế, Hiểu Hiểu tỏ vẻ có chút đau lòng. Dương Bình đã quay lại, Ôn Kim Nghiêu liền muốn quay về nhà, ông nội cậu có nói qua, là không được ăn cơm ở nhà của người khác, cậu cần phải về nhà ăn, Ôn Kim Nghiêu và Hiểu Hiểu chỉ về hướng của nhà cậu, vẫy vẫy tay để chào tạm biệt. Hiểu Hiểu cũng không ở lại, rất ít trẻ em đều không biết việc không nên ở nhà của người khác ăn cơm, lúc này thức ăn làm dư của mọi người cũng không nhiều lắm, nếu có khách, cũng không thể để cho người nhà uống nước để no, trong lúc đó thì đồ ăn sẽ không đủ để ăn, dù có nhiều tới mấy, thì thực sự cũng không thể chiêu đãi họ đàng hoàng đầy đủ được. Nhà họ Vệ cũng sẽ không để chuyện đấy xảy ra, Vệ Tam Toàn sẽ lấy hết tiền lương của chính mình, con trai và con dâu đều ở trong xã, hằng tháng đều sẽ gửi tiền về, nên bọn họ sống tương đối là dư giả, như hôm nay, Dương Bình lại đập hai quả trứng, làm một cái trứng có hình dáng cho hai đứa cháu ngoại, xé một miếng thịt nhỏ để ở trên chén cơm, ngửi thôi cũng đã thấy thèm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]