Bác cả cũng quá là thành thật. Còn cô em họ lại là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, hơn nữa anh thấy hình như gần đây thím út càng ngày càng cực đoan, bất cứ chuyện gì không vừa ý cũng khiến thím ấy nổi nóng. Nghĩ đến đây, anh nhìn Lâm Thanh Thạch: “Cha, cha cũng nên chú ý tới nhà các chú một chút.” Có thể giúp liền giúp một chút, bởi vì anh không biết phải khuyên thím út như thế nào, dù có khuyên thím ấy cũng không nghe. Nếu cảm thấy bản thân có ý kiến gì, tại sao không tự mình ra mặt, mà lại ở sau lưng xúi giục người già và trẻ con, người như vậy…… Anh thật sự không thích nổi. Trước kia thím út không phải người như thế. Chỉ có thể nói, sự hy sinh của chú út đã gây ra một ảnh hưởng quá lớn cho vợ mình. Hơn nữa, đã lâu như vậy rồi, thím út không những không tìm ra lối thoát, mà lại càng lún sâu hơn vào vũng bùn. Tiễn Lâm Hoa Hoán đi rồi, cuộc sống hằng ngày của Hiểu Hiểu lại khôi phục lại như ban đầu. Cô có đủ thời gian rảnh rỗi, cũng biết nắm lấy cơ hội mà lập tức lao vào không gian, hai tay múa may nhanh nhẹn, lấy ra một vài quyển vở cũ, viết xuống những câu chữ mà cô nhớ được. Cô nhớ rõ ràng về nam phụ như vậy, nhưng rất nhiều chuyện về nam nữ chính thì lại hết sức mơ hồ, chỉ nhớ được một vài chi tiết. Dựa theo dòng thời gian, đôi tay nhỏ gắt gao nắm chặt lấy cây bút. Sau khi viết ra tất cả những gì còn sót lại trong trí nhớ, cô chậm rãi nhìn lại tờ giấy, hài lòng gật đầu, xem ra đầu óc mình vẫn còn dùng được, đã một thời gian dài như vậy mà cô vẫn còn nhớ được khá nhiều. Lâm Hoa Hoán rời đi, đại đội sản xuất của bọn họ diễn ra một trận bàn tán sôi nổi, rất lâu sau tên của anh mới chậm rãi mờ dần đi. Chuyện này không phải chỉ có một người xen vào, mà cả làng trên xóm dưới ai cũng đều như vậy. Nhà ai có quân nhân hay công nhân, sẽ thường xuyên được người khác treo ở bên miệng.
Ở đại đội sản xuất bên cạnh, Ôn gia, Ôn Kim Nghiêu đi ngang qua cửa nhà họ Vệ, chậm rãi dừng bước, gắt gao nhấp môi. Ông nội đi đằng trước cậu nhóc không nghe được động tĩnh, xoay người, phát hiện cháu trai mình đang nhìn vào nhà người ta, không biết là suy nghĩ cái gì. “Kim Nghiêu, con làm sao vậy?” Cháu trai lắc đầu, Ôn Phương Chính đi tới, cúi người ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu bé: “Nói cho ông nội biết, được không?” Thái độ của ông có chút cẩn thận. Cháu trai không muốn mở miệng nói chuyện, ông đã dẫn cậu nhóc đi khám bác sĩ, ai cũng nói nguyên nhân là do bản thân đứa trẻ không muốn nói, cơ thể không có bệnh tật gì. Sau này, thái độ của ông đối với cháu nội lại càng dịu dàng, chỉ sợ một chút gì đó không cẩn thận sẽ khiến cậu nhóc càng thêm trở ngại về tâm lý. Tận mắt nhìn thấy tình huống như vậy của cháu nội, nhất thời không có cách nào thừa nhận cũng là chuyện bình thường. Nhưng cháu trai đang nhìn vào nhà người ta làm cái gì? Bọn họ chưa từng giao tiếp hay nói chuyện, ông nhớ rõ, gia đình này ở trong thôn cũng không tồi, tuy rằng khác dòng họ, nhưng ông biết nhà này có một đứa con làm cán bộ trên huyện, một đứa thì làm giáo viên ở công xã, ở một địa phương nhỏ bé như ở đây, gia đình này cũng thực sự được xem là quá tốt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]