Chương trước
Chương sau
Vương Nguyệt Quế nhìn không quen dáng vẻ này của ông, bà biết ông ăn nói vụng về, trước khi tới bà đã giúp ông suy nghĩ nên nói như thế nào, kết quả đến trước mặt lại nói không nên lời, vẫn phải để bà lên sân khấu, bà cũng đã quen với chuyện này rồi, nhiệt tình cười với Lâm Hoa Hoán, tiếp nhận đề tài: “Thăm người thân là phải đi, thằng tư lần này trở về có thể ở được bao lâu? Bốn năm mới có thể trở về, chắc chắn thời gian có thể ở lại tương đối dài đi, trước tiên không cần gấp gáp, cứ nghỉ ngơi đã, trên đường vội vàng bôn ba trở về, khẳng định cũng mệt mỏi rồi.”
“Thằng tư, bây giờ con giữ chức vị gì thế? Có được thăng chức không?”
“Thằng tư, con hiện tại làm lính ở nơi nào vậy…”
Liên tiếp những vấn đề giống như đạn pháo bắn ra, bà vừa mở miệng, người khác dễ dàng xen vào.
Đối với một số câu hỏi có thể trả lời, Lâm Hoa Hoán chọn rồi nói, đề tài mẫn cảm thì tránh không đụng đến, còn lại thì Lâm Hoa Hoán nói một chút, kể cho bọn họ nghe trong lúc huấn luyện nhàn rỗi ở trên núi thiết lập cạm bẫy, kết quả có chiến hữu không cẩn thận trúng chiêu, trở về tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, còn có một lần lợn rừng trên núi xuống núi, đến chỗ bọn họ, kết quả nhà ăn thêm cơm, mọi người ăn no một bữa...
Mọi người nghe say sưa, Tào Phi Yến lẳng lặng nghe, cô ta chỉ chào hỏi và cười một cái lúc vừa tới đây. Thời gian còn lại, chỉ yên lặng nhìn ánh lửa yếu ớt của đèn dầu hỏa, kinh ngạc xuất thần. Cô ta nhớ tới người đàn ông của mình, người đàn ông của Tào Phi Yến cũng là quân nhân, nhưng mà hắn đã hy sinh, chỉ để lại một mình cô ta, còn có mấy đứa nhỏ.
Nếu hắn ta vẫn còn ở đây, hẳn là cũng sẽ náo nhiệt như vậy đi.
Lúc trước lẽ ra cô ta nên ngăn cản hắn mới đúng.

...
Nói xong, dưới sự dẫn dắt của Vương Nguyệt Quế, đề tài đi về phương diện bà muốn biết.
“Tôi nghe người ta nói, lúc con trở về mang theo một cái bao của thằng cả, thằng tư, con mang theo cái gì về đó? Có cái gì hiếm lạ, mau đem ra để chúng ta cùng nhau mở rộng kiến thức.”
Nụ cười trên mặt Vương Nguyệt Quế rất xán lạn, sáng đến mức làm cho hai đứa con trai của bà đều có chút ngượng ngùng. Hai người bọn họ và người em họ này chênh lệch vài tuổi, lúc trước cũng ít khi chơi cùng nhau, bởi vì cả hai đều sớm lập gia đình.
Hiện tại đã lâu không gặp, nhất thời cũng không có đề tài gì, ở bên cạnh mang theo bọn trẻ thành thành thật thật làm thính giả. Vừa nghe thấy lời này của mẹ bọn họ, liền biết bà có chủ ý gì, lập tức cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Lâm Hoa Hoán.
Lời này cũng là điều mà Phương Phán Xuân và Tào Phi Yến muốn biết, hoặc là nói, tất cả mọi người đều muốn biết.
Vệ Hỉ Nhạc đã sớm có chuẩn bị, bà đã phân đồ vật xong xuôi.
Tào Phi Yến và Vương Nguyệt Quế lần lượt nhận được một miếng vải màu xanh đen, một gói đường hoa quả, một nắm kẹo sữa thỏ trắng, Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân là ông bà nội của bọn nhỏ, ngoại trừ những thứ này ra, còn có thêm một túi sữa bột và hoa quả đóng hộp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.