Vệ Hỉ Nhạc mang theo bên người, bà lau nước trên tay, muốn làm ra biểu tình trách cứ, mắng anh tiêu tiền bừa bãi, mua quà gì, còn không bằng tự mình tiết kiệm, nhưng mà căn bản không thể xụ mặt nổi.
“Mấy đứa tự mình đi đi.” Bà phải cho gạo vào nồi trước.
Hiểu Hiểu nghe được hai chữ quà tặng, lực chú ý đều bị kéo trở về, đặc điểm của thập niên sáu mươi là gì?
Chính là nghèo!
Nghe có quà tặng đương nhiên cô rất vui.
Thật vất vả từ mạt thế xuyên vào thế giới bình thường, lại vẫn như cũ vì một miếng ăn mà khổ não, cuộc sống này đúng là không hề dễ dàng mà!
Lâm Hoa Hoán mang một cái bưu kiện cồng kềnh từ trong phòng ra, chỉ thấy cục hàng rất lớn, không biết chứa cái gì.
Lâm Hoa Hoán xé bỏ bưu kiện, đầu tiên hắn lấy ra hai bình rượu Mao Đài, thứ này là hắn cố ý chuẩn bị cho Lâm Thanh Thạch, cầm được rượu trên tay, Lâm Thanh Thạch giống như lấy được bảo bối lớn gì đó, tỉ mỉ lau thân bình một chút, đặt ở đáy một cái tủ khác.
Cái này chính là thứ tốt.
Lâm Hoa Hoán chuẩn bị cho Vệ Hỉ Nhạc một chiếc khăn lụa màu đỏ thuần khiết, Vệ Hỉ Nhạc cho gạo vào nồi, từ phòng bếp đi vào phòng, liền nghe được con trai thứ tư nói: “Mẹ mặc màu đỏ rất đẹp, lúc ấy nhìn thấy chiếc khăn lụa này, con liền cảm thấy mẹ mang vào nhất định sẽ càng đẹp hơn.”
Lời này làm cho trên khóe mắt, đuôi lông mày Vệ Hỉ Nhạc tất cả đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-phu-my-trong-nien-dai-van/1084007/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.