Tang Viễn Viễn thực không còn lời nào để nói mà nhìn tên đạo nhân trước mặt.
Không biết vì sao tự nhiên cảm thấy bộ dáng hắn có vài phần quen mắt.
Vị Thiên Đàn thánh tử này chắc tuổi chỉ tầm 30 đến 40, khuôn mặt thanh tuấn văn nhược, bề ngoài cũng không tồi lắm, nhưng mà bộ dáng ra vẻ cao cao tại thượng nắm quyền sinh sát trong tay thực sự là vô cùng thiếu giáo dục.
Bọn quan binh rút binh khí ra, ùa vào trong viện, bao vây bốn người Tang Viễn Viễn lại.
"Người của Thiên Đàn hả?" U Vô Mệnh nhướng mi, không chút để ý nói.
Ánh mắt của quân binh tướng lãnh hơi ngưng, nhìn thẳng vào chiến giáp của U Vô Mệnh: "Lính U Châu quân à? Xem như ngươi xui xẻo! Muốn trách thì tự trách mình vận khí không tốt, quản chuyện ngươi không quản nổi nha."
U Vô Mệnh sửng sốt một chút, sau đó phát ra một chuỗi tiếng cười thấp thấp: "...... Thế gian này, lại có chuyện mà U Vô Mệnh ta quản không nổi sao."
"U Vô Mệnh?!"
Ngay lúc đối phương trố mắt ngây người ra, U Vô Mệnh giống một con bướm đen lớn, khinh phiêu phiêu lướt lên, xoay người, lóe lên một cái, xuất đao.
Hắn trở xuống chỗ cũ, để đao thấp thấp bên người, một đường máu chảy dài xuống mũi đao, tụ lại thành giọt rơi tích tắc trên mặt đất.
Hắn rũ đầu cười.
Căn bản không cần xác nhận kết quả.
Động tác bạo lực như vậy nhưng bị U Vô Mệnh làm ra tới, cư nhiên có loại hương vị như vô cùng nhẹ nhàng, lưu loát, gió cuốn mây trôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725557/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.