Vô Mệnh lé mắt trừng trừng nhìn con kim tước trên vai.
Con kim tước nhỏ này có một cái đầu lông xù xù, trên đầu vốn có một dúm lông ngốc nghếch, nhưng mới vừa rồi do bay nhanh quá bị gió thổi tạt qua thành hai cánh, giống như chải tóc năm năm ấy. Lông chim là màu vàng kim hơi kỳ dị, bị mấy cái đèn chiếu của Tây Hà chiếu vào, lắc qua lắc lại tản ra quầng sáng đủ thứ màu. Nó nhìn trái phải xong, bỗng nhiên lại ngồi xổm thân thể lùn lùn xuống, lông đuôi thật dài vểnh lên......
Con ngươi U Vô Mệnh đột nhiên co rụt lại, hắn giơ lên tay tới muốn chụp bay con chim.
Tang Viễn Viễn tay mắt lanh lẹ, một tay đem con kim tước nhỏ kéo vào trong tay mình.
Lông vũ mềm mại, xúc cảm thật dễ chịu.
Nàng nói: "Nó là muốn đánh dấu thôi, không phải muốn làm gì bậy bạ!"
U Vô Mệnh: "......"Làm sao nàng biết nó muốn làm gì, còn biết hắn đang suy nghĩ gì?
Nhìn thấy kim tước đã lựa chọn được ' ân khách ', thuyền hoa thanh nhã hoa lệ nhanh chóng xuôi dòng xuống, ngừng ở chỗ bờ sông cách U Vô Mệnh gần nhất.
Nữ trai tiên trắng nuột đã duỗi eo lười ngồi dậy, tựa người vào vỏ trai ngũ sắc sặc sỡ, một cánh tay nâng cao cao lên, làm bộ vỗ đỉnh vỏ trai, một tay kia theo bả vai chậm rãi di xuống phía dưới, đầu ngón tay xẹt qua miêu tả đường con lả lướt, mãi đến tận mắt cá chân.
Rũ trán, sóng mắt mị người từ giữa vai và cánh tay lướt ra tới, thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725539/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.