Hàn Thiếu Lăng ngơ ngẩn nhìn Tang Viễn Viễn.
Ngay cả những tướng sĩ đã trải qua bách chiến sa trường, tại nơi luyện ngục thế này cũng rất khó trấn định như vậy.
Ví dụ như U Ảnh vệ, không phải lúc nào cũng bộ dáng hoạt bát vậy.
Ngoại trừ kẻ điên U Vô Mệnh này, Hàn Thiếu Lăng thật tình chưa từng thấy người thứ hai trên chiến trường đối mặt với Minh ma mà vẫn không đổi sắc.
Vậy mà là một nữ nhân, một nữ nhân thoạt nhìn thật yếu ớt.
Hàn Thiếu Lăng duyệt người vô số, vừa nhìn liền biết, nữ nhân này không phải ra vẻ trấn định, càng không phải tâm lý tê liệt do quen nhìn giết chóc.
' Nàng là loài hoa nở ra báo trước thắng lợi—— vốn nên nở rộ sau khi hết thảy đều chấm dứt, mang theo sinh cơ hoàn toàn cùng hy vọng mới. ' trong đầu hắn quỷ dị hiện lên một ý niệm như vậy.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Tang Viễn Viễn, gương mặt kia chắc chắn đã dịch dung rồi, dưới khuôn mặt hết sức tầm thường này lại trong khoảnh lại toả ra ánh sáng loá mắt.
Đang thất thần, hắn bật thốt nên lời, nói với U Vô Mệnh: "Không phải ngươi tâm tâm niệm niệm nhớ thương Tang vương nữ sao, nữ nhân này là chuyện thế nào?"
Lời vừa thốt ra, mỗi người ở đây đều sợ ngây người.
Trời ạ, có ai vội vội vàng vàng muốn đội mũ xanh như vậy không?!
Tang Viễn Viễn cảm thấy thế giới quan của mình thật sự đã chịu một kích quá lớn. Cái tên trượng phu trên danh nghĩa của nàng đây là muốn...... đánh ghen giùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725509/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.