Tốt?
U Doanh Nguyệt cảm thấy bản thân mình không tốt một chút nào.
Nàng ta trừng mắt nhìn Tang Viễn Viễn, mồ hôi to như hạt đậu từ mép tóc chảy ra, chạy dọc theo khuôn mặt trắng nõn, tuôn tuôn chảy xuống cổ.
"Giải dược của Mộc độc." Tang Viễn Viễn dùng âm thanh như thều thào nói.
Nàng biết mình còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, vì U Doanh Nguyệt có khả năng trở mặt bất cứ lúc nào —— nói cho cùng, trên người nàng ta và U Châu vương đều chảy dòng máu giống nhau như đúc, nếu ca ca là một tên cuồng đồ rành rành ra đấy,như vậy muội muội tất nhiên cũng không kém phần.
Dùng U Châu vương hù cho U Doanh Nguyệt kinh sợ, hoàn toàn là lấy độc trị độc.
Sau khi U Doanh Nguyệt sửng sốt một lúc lâu, nàng ta nghiêng đầu ý bảo bà lão kia lấy thuốc giải.
Nàng ta nói: "Nếu ngươi dám cáo trạng với Hàn lang, sẽ bị chết thảm thiết nhất, rõ chưa? Câu nói kia chính là ngươi tự mình nói ra, ngươi không được nói ngược!"
"Biết rồi," Tang Viễn Viễn tiếp tục kích thích nàng ta, nói, "Ta còn muốn làm vương tẩu của ngươi mà."
U Doanh Nguyệt lại một lần nữa hít thở không thông. Nàng ta cảm thấy hình như đầu óc mình cũng bị trúng Mộc độc luôn rồi. Sau khi che trán thối lui vài bước, nàng ta hất cằm ý bảo bà lão kia đem giải dược cho Tang Viễn Viễn uống.
Uống giải dược vào xong, Tang Viễn Viễn mới thật sự cảm thấy bản thân đã sống lại rồi.
Tư vị bị nhốt chặt trong một khối thân thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-yeu-menh-ta-cung-vai-ac-he/725494/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.