Tác giả: Trường Diệp
Edit:Liulingling9998 ❤
Beta: ChiiChoo
_________________
"Chắc là em đói bụng rồi, tôi giúp em ăn cháo." Tần Giao múc một thìa cháo đưa tới miệng Cố Họa, Cố Họa nhìn khói nóng bốc lên không dám há miệng.
Vu Khê Vũ ở bên cạnh nhìn hai người, cảm thấy không được tự nhiên, chậm rãi đi tới chỗ Cố Họa, dơ tay định cầm lấy hộp cháo.
Tần Giao theo bản năng giữ lại.
"Anh Tần, cứ để em giúp Cố Hoạ." Vu Khê Vũ cười nói.
Cố Họa cũng gật đầu, cô cảm thấy tâm trạng Tần Giao hình như không được tốt, sợ anh định dùng thìa cháo nóng hại cô bỏng chết.
Tần Giao đành đưa cháo cho Vu Khê Vũ, còn bản thân thì ngồi sang bên cạnh cầm máy tính tiếp tục làm việc.
Cố Họa và Vu Khê Vũ vừa lén lút nhìn Tần Giao, vừa thì thầm với nhau.
"Tại sao Hướng Hàn lại tới đây?" từ lúc Cố Họa nhìn thấy Hướng Hàn tới liền cảm thấy lo lắng, sợ Tần Giao sẽ nhìn ra điều gì đó.
Vu Khê Vũ cười khẩy, "Bệnh viện có rất nhiều người, vì sao cậu ấy không được tới?"
Cố Họa tặng cho Vu Khê Vũ một ánh mắt khinh thường, nhắc nhở, "Đợi lát nữa thì cậu đưa Hướng Hàn đi, đừng để cậu ấy đến bệnh viện nữa, anh trai A Noãn còn ở đây."
Hai người vốn cho rằng đã nhỏ giọng, nhưng không nghĩ tới thính giác Tần Giao lại hơn người, toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi anh đều nghe thấy hết. Tần Giao nhìn chằm chằm máy tính, nhưng lại không thể chú tâm vào công việc.
Từ lời nói của Cố Hoạ, Tần Giao chỉ cảm thấy cô không chỉ có ý muốn bảo vệ Hướng Hàn, còn cố tình phủi sạch quan hệ với hắn.
Nghĩ đến đây, Tần Giao sửng sốt, bắt đầu tự hỏi bản thân: "Quan hệ"? Anh thì có quan hệ gì chứ, như Cố Họa đã nói, anh ở trong mắt cô chỉ là " anh trai A Noãn", đó chẳng phải là điều mà anh muốn sao? Cảm xúc khó tả bỗng hiện lên trong lòng Tần Giao.
Vu Khê Vũ giúp Cố Họa ăn cháo xong cũng chuẩn bị rời đi, đi tới cửa lại vội vàng quay lại, từ trong túi lấy ra một tấm vé.
"Cố Họa, đây là vé vào xem buổi biểu diễn của Fenno, đây là nhà trường bồi thường cho cậu." Vu Khê Vũ đặt tấm vé xuống dưới gối của Cố Họa.
Cố Hoạ lôi ra, vẻ mặt không vui, đưa lại cho Vu Khê Vũ, "Buổi biểu diễn sẽ diễn ra vào thứ sáu, cậu cảm thấy tớ hiện tại có thể đi xem được sao."
Cố Họa nhét lại tấm vé vào tay Vu Khê Vũ, "Cậu đi xem đi, cũng không thể lãng phí tấm vé."
Vu Khê Vũ nhớ đến cảnh Cố Họa hôn mê bất tỉnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cầm tấm vé rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người Cố Họa và Tần Giao. Cố Họa bỗng nghĩ đến gì đó, bắt đầu nhìn xung quanh tìm điện thoại của mình, mãi mới nhìn thấy được, tay Cố Họa dùng sức, nghiêng người muốn với lấy.
Chỉ là không đủ sức lực, lại còn động đến vết thương, ngay lập tức Cố Họa đau tới mức chảy mồ hôi lạnh.
Tần Giao đè vai Cố Họa lại, giúp cô nằm thẳng, tức giận nhìn cô, "Có phải cảm thấy vết thương không đủ đau?"
Vẻ mặt của Tần Giao khiến cho Cố Họa sợ, cô không dám động đậy nữa, vùi đầu vào trong chăn, không dám nhìn anh.
Cố Họa nhớ tới tối hôm đó Tần Giao "không từ mà biệt", bây giờ cô bị thương, anh còn đối xử hung dữ như vậy, lập tức cảm thấy cực kỳ ấm ức, nước mắt không kìm chế được mà chảy ra.
Tần Giao nghe thấy tiếng nức nở bị kìm nén trong chăn, duỗi tay muốn kéo chăn ra, đúng lúc này Dịch Noãn và Hướng Hàn quay trở lại, Tần Giao đành cứng nhắc thu tay lại.
"Hướng Hàn tới." Tần Giao yếu ớt nói, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Khi Tần Giao đi ngang qua người Hướng Hàn, cúi đầu dặn dò, "Tâm trạng Cố Họa không tốt lắm, cậu ở cạnh cô ấy một chút."
Hướng Hàn và Dịch Noãn ngạc nhiên, không chờ Dịch Noãn phản ứng kịp, Tần Giao đã lôi cô ấy ra ngoài.
Hướng Hàn không còn cách nào khác đành phải cắn răng đến bên mép giường Cố Họa, nghe thấy Cố Họa đang khóc, cũng chỉ biết im lặng ngồi bên cạnh chờ cô khóc xong.
Khóc một lúc thấy khó chịu, Cố Họa mới từ trong chăn ngóc đầu ra, xấu hổ quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không cho Hướng Hàn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của mình.
"Cậu thích anh Tần." Không phải là câu hỏi, Hướng Hàn khá chắc chắn về suy nghĩ của mình.
Cố Họa không nói gì, vừa rồi cô chỉ muốn nhắn tin bảo Dịch Noãn đừng để Hướng Hàn đến bệnh viện, ai ngờ lại bị Tần Giao quát, hiện tại cô vẫn chưa trút được hết cơn giận của mình.
Nghe được lời Hướng Hàn nói, Cố Họa nổi giận, lập tức phủ nhận, "Tớ không thích anh ấy."
Hướng Hàn nghe Cố Họa nói, cũng chỉ cười cho qua, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, rồi nói, "Vừa rồi, anh Tần bảo tôi ở với cậu."
Cố Họa quay đầu nhìn thẳng vào Hướng Hàn, "Cậu vừa nói cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là nói nhiều một câu thôi." Nói xong Hướng Hàn liền chuẩn bị rời đi, "Nếu tâm trạng cậu đã hồi phục, tôi cũng đi trước đây."
Cố Họa gật đầu, "Cậu...... Mấy ngày này đừng có tới bệnh viện." Tuy rằng hiện tại Tần Giao vẫn chưa nhận ra gian tình giữa Dịch Noãn và Hướng Hàn, nhưng Cố Họa không muốn mạo hiểm.
Dưới lầu của bệnh viện, Dịch Noãn yên lặng ngồi trên ghế, Tần Giao buồn rầu rút một điếu thuốc ra, nghĩ đến Dịch Noãn còn ở đây, liền cất điếu thuốc đi.
"Anh trai, vừa rồi anh......" Dịch Noãn nghi ngờ hỏi, chờ Tần Giao trả lời.
Tần Giao ngồi bên cạnh Dịch Noãn, không trả lời luôn, khàn giọng nói, "Hướng Hàn là... ai?" Tần Giao phát hiện bản thân không thể hỏi như vậy, cảm giác càng thêm bất lực.
Dịch Noãn từ nãy đã nhận ra điểm không đúng, cô và Hướng Hàn giống nhau, đều đoán đúng rồi. Chẳng qua Dịch Noãn cũng không định trực tiếp nói ra sự thật, cố gắng trả lời một cách khó hiểu mơ hồ, "Cậu ấy hả, cậu ấy và tụi em đang ở một nhóm học tập."
Dịch Noãn giả vờ nghiêm túc nhớ lại một chút, nói thêm, "Cậu ấy thường xuyên cùng Họa làm bài, hai người cũng thường xuyên đi thư viện."
Nói xong câu này, Dịch Noãn quan sát sự thay đổi của Tần Giao.
Quả nhiên, sắc mặt Tần Giao càng ngày càng đen, đôi tay không tự chủ siết chặt lại. Nhận ra Dịch Noãn đang quan sát mình, Tần Giao nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt.
Dịch Noãn quyết tâm phải kích thích thêm một chút, lại nói, "Hoạ nói, theo đuổi người khác quá khó khăn."
Cô nhìn lên ánh mắt mờ mịt của Tần Giao, nói tiếp, "Hoạ nói, anh luôn không thích cậu ấy vì còn nhỏ, cậu ấy cảm thấy rất mệt mỏi. Hướng Hàn đối với cậu ấy rất dịu dàng, mấy ngày nay anh đi, Hoạ đều dùng học tập ngược đãi bản thân, khi đó đều là Hướng Hàn ở bên."
"Cố Họa... thích Hướng Hàn?" Tần Giao hỏi, đáy lòng cũng đã có đáp án cho bản thân, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đứng dậy rời đi.
Dịch Noãn nhìn bộ dạng vội vàng rời đi của Tần Giao, lập tức lộ ra nụ cười âm hiểm, "Hoạ, tớ cũng chỉ có thể giúp cho cậu đến đây thôi."
Khi Tần Giao trở lại phòng bệnh, Cố Họa còn đang ngây người, vừa thấy Tần Giao tới, cô liền vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tần Giao đương nhiên biết Cố Họa đang giả vờ ngủ, véo cái mũi cô như trừng phạt, Cố Họa lúc này không thể thở được, đành phải mở mắt ra.
"Sao không tiếp tục giả vờ ngủ?" Tần Giao cười hỏi. Tâm trạng Cố Họa không vui, tức giận trả lời, "Anh bị sao vậy!"
Tần Giao nhìn thấy hốc mắt Cố Họa nước mắt bắt đầu lay động, giọng nói lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Thực xin lỗi."
Cố Họa cố gắng kìm nén nước mắt lại, nghe được lời xin lỗi từ Tần Giao liền ngây ra. Thật ra cô biết Tần Giao rất quan tâm cô, chỉ là chính cô không kìm chế được cảm thấy ấm ức, hiện tại nghe Tần Giao xin lỗi, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cố Họa đang cảm thấy rất cảm động, liền nghe được Tần Giao nghiêm túc nói, "Nhưng mà, em không thể yêu sớm."
Nói xong, Tần Giao lại cảm thấy có phải mình có hơi lặng lời, lại giải thích, "Em mới học năm ba cao trung(*),mới 17 tuổi, chờ thi đại học xong, lại suy nghĩ chuyện đó cũng không muộn."
(*) Cấp bậc học của Trung Quốc:
• Trẻ 3 tuổi bắt đầu đi nhà trẻ, gồm tiểu ban( 3-4 tuổi),trung ban( 4-5 tuổi),đại ban( 5-6 tuổi).
• Trẻ 6 tuổi bắt đầu học tiểu học, gồm các niên cấp: nhất niên cấp (6 tuổi),nhị niên cấp (7 tuổi),tam niên cấp (8 tuổi),tứ niên cấp (9 tuổi),ngũ niên cấp (10 tuổi),lục niên cấp (11 tuổi).
• Tiếp tới gọi là sơ trung, gồm ba cấp là sơ nhất (12 tuổi),sơ nhị (13 tuổi),sơ tam(14 tuổi),tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp Trung Học Cơ Sở bên Việt Nam(lớp 9)
• Kế tiếp là cao trung, tương ứng là cao nhất (15 tuổi),cao nhị (16 tuổi),cao tam (17 tuổi).
• Tốt nghiệp xong cao trung thì tới đại học, sau khi tốt nghiệp đại học có thể tiếp tục làm nghiên cứu sinh, sau lấy các bằng chứng chỉ như thạc sĩ, tiến sĩ, giáo sư...
• Còn có một giai đoạn cao trung chuyển sang học nghề, nhưng nó khá dài nên bạn nào tò mò thì tự tìm hiểu nhé.
Đầu Cố Họa nhanh chóng chuyển động, làm bộ rối rắm nói, "Chỉ là gặp được người mình thích rất khó, em không muốn từ bỏ người ta."
Tần Giao nhíu mày, Cố Họa nói tiếp, "Người đó rất tốt, em khó tránh việc động tâm. Vậy nếu được, Tần Giao, anh cũng tốt với em hơn một chút đi, có thể em sẽ không đắm chìm trong sự ngọt ngào đó nữa."
Hướng - đang ở trên đường về nhà - Hàn, hắt hơi một cái.
Tần Giao nghe Cố Họa, lại nhớ đến Dịch Noãn từng nói "Họa nói: Theo đuổi người khác quá khó khăn", anh đem việc Cố Họa "Di tình biệt luyến" với đầu sỏ gây ra ý đồ yêu sớm quy về bản thân.
"Được, Cố Họa, tôi sẽ đối với em tốt hơn." Tần Giao trịnh trọng hứa.
Mưu đồ của Cố Hoạ đã thực hiện được, nhưng mà cô cũng biết, bản thân không thể đem Tần Giao bức quá chặt, kế tiếp, cô sẽ phải thu lại một chút, chỉ cần khiến cho Tần Giao quen thuộc với sự tồn tại của cô, tiếp tục chờ đủ 18 tuổi, lúc đó Tần Giao sẽ không còn lý do từ chối cô nữa.
Cố Họa làm nũng nói, "Vậy về sau anh không được hung dữ với em." Tần Giao gật đầu, Cố Họa lại nói, "Em muốn ăn dâu tây."
Tần Giao cầm lấy dâu tây ở trên bàn đem đi rửa sạch, bắt đầu đút cho Cố Họa, nhìn thấy tay Cố Họa do truyền dịch thành một mảng xanh tím, cảm xúc trong lòng Tần Giao không thể diễn tả.
Khuôn mặt Tần Giao bây giờ giơ tay cũng có thể với tới, Cố Họa đáy lòng cực kỳ vui vẻ, "Tần Giao..."
"Ừ." Tần Giao dịu dàng đáp lại.
"Tần Giao! Tần Giao!" Cố Họa liên tiếp gọi tên anh.
"Ừ, tôi đây." Tần Giao không chê phiền, đáp lại cô.
Dịch Noãn ở bên ngoài cửa nhìn cảnh này, mang theo tâm tình vui vẻ yên lặng rời đi.
Hôm nay, Cố Họa buổi sáng vừa tỉnh lại thì bắt đầu thở dài, Tần Giao hoàn toàn không có cách nào để bình tĩnh xử lý công việc.
Tần Giao đóng máy tính lại, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Cố Họa, "Có chỗ nào không thoải mái à?"
Cố Họa nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, "Chỗ nào cũng không thoải mái! A!" Vừa lúc đó eo có hơi ngứa, Cố Họa theo vô thức gãi một chút, không ngờ lại đụng tới miệng vết thương, đau đớn hít một hơi.
Tần Giao nghĩ rằng miệng vết thương của Cố Họa lại nứt ra, sốt ruột xốc chăn lên, cũng không quan tâm mấy thứ khác, trực tiếp vén áo bệnh bên eo Cố Họa lên, lo lắng hỏi, "Vết thương có đau không?"
Tay Cố Họa đang gãi chỗ ngứa, cảm thấy ánh mắt Tần Giao đang nhìn chằm chằm vào eo mình, mặt đỏ lên, cô vùi đầu mình vào gối, đáp lại, "Một chút thôi, hiện tại không còn đau."
Tần Giao lúc này mới yên tâm, đắp chăn lại cho cô, lúc cúi xuống, vừa hay lại nhìn thấy lỗ tai Cố Họa đỏ như máu, làm anh mỉm cười.
"Làm sao mà hôm nay vừa tỉnh đã bắt đầu than ngắn thở dài?" Tần Giao vừa đắp chăn lại Cố Họa liền thở phào, anh còn cố ý chuyển chủ đề.
Cố Họa quả nhiên cắn câu, "Hôm nay là buổi biểu diễn của chồng em, bây giờ em lại chỉ có thể nằm ở bệnh viện, không thể nhìn thấy anh ấy, buồn chết mất!" Giọng nói Cố Họa tràn ngập ai oán.
Đôi mắt Tần Giao khẽ nhíu lại, "Chồng sao?"
Anh đột nhiên nhớ ra Cố Họa mấy ngày này vẫn luôn nhắc tới buổi biểu diễn của Fenno, lập tức đoán được cô đang nhắc tới cái gì.
"Rất thích Fenno?" Kế sách đã có, Tần Giao bắt đầu đào hố.
Cố Họa vội vàng gật đầu, "Ừ! Cực kỳ cực kỳ thích!" Cố Họa đột nhiên nhớ ra, "Anh không phải điều hành công ty giải trí sao!? Anh có quen Fenno không vậy?"
Tần Giao gật đầu, kéo cái ghế dựa lại đây ngồi, bắt đầu bộc lộ vẻ thương nhân tính toán, "Tôi không chỉ quen biết, tôi còn có cách để cho em làm quen."
Cố Họa cũng không phải đồ ngốc, "Nói đi, điều kiện là cái gì?"
Tần Giao cười sáng lạn,"Về sau, không được kén ăn, phải chăm chỉ ăn rau." Cố Họa vừa nghe, vừa đồng ý.
Tần Giao có hơi ngạc nhiên, "Dễ dàng thỏa hiệp vậy sao?"
"Vì Fenno, dù anh bắt ăn một ngày ba bữa toàn là rau thì em vẫn đồng ý!" Đây là hành động bình thường của một cô gái theo đuổi thần tượng như Cố Họa.
Sau khi Cố Họa bình phục vết thương thì cũng đã đến kì nghỉ đông, Cố Nghị và Lâm Tú Nhã nhớ Cố Họa, định đặt vé máy bay chờ cô tới cùng nhau ăn Tết, Cố Họa lại nghĩ mình và Tần Giao thật khó khăn mới có thể ở chung hòa thuận, đương nhiên không muốn bỏ lỡ chuyện này để có cơ hội cùng nhau ăn Tết, cô quyết định từ chối sự sắp xếp của ba mẹ.
Ngày ngày trôi qua, cuối cùng Cố Họa cũng chờ tới ngày Tần Giao hứa. Sáng sớm, Cố Họa đã bắt đầu thay quần áo, Dịch Noãn cũng bị kéo vào.
"A Noãn, bộ này đẹp hay là này bộ này đẹp hơn?" Cố Họa dù thế nào cũng đều thấy không hài lòng, "Hôm nay tớ nhất định phải chuẩn bị thật tốt để đi gặp Fenno!"
Mãi cuối cùng cũng thay xong quần áo đi xuống lầu, Tần Giao đã đợi rất lâu. hôm nay Cố Họa mặc một bộ váy màu xanh lam, một cái áo khoác len màu trắng, còn trang điểm một lớp nhẹ nữa.
"Đẹp không đẹp không?" Cố Họa vui vẻ hỏi Tần Giao.
~Hết~