Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.
Ý cười trên mặt Tần Việt hơi cứng lại, hắn nhẫn nại nhìn kỹ dòng chữ kia một lần nữa, xác định mình không có nhìn nhầm.
"Thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu."
Một hàng chữ này, Tần Việt sắp đi xếp lại một lúc vẫn thành một tổ hợp từ có nghĩa không phù hợp.
Thiếu chút nữa hắn đã quên, trên đời này có cụm từ "mỗi ngày đều phải ghi nhớ."
Mỗi ngày đều chạy nhảy trước mặt mình tìm kiếm cảm giác tồn tại, còn luôn quan tâm, lại đưa mèo, chắn rượu, kết quả ở nơi mình không biết, ghi chú mình là thằng ngu?
Có ý gì?
Tần Việt lại giở tiếp hai trang, phát hiện đầy những dòng chữ chi chít.
Hạ Tịch không chỉ viết ở ghi chú bên ngoài, mà còn viết đè vào bên trong, Tần Việt thuận mắt nhìn qua một cái.
[Phát lại: Cảnh kinh điển đưa thư tỏ tình của bộ phim "Thơ ngây"]
Đây là ghi chú được in ra, thoạt nhìn đẹp mắt hơn so với mấy dòng chữ như gà bới của Hạ Tịch, Tần Việt nhìn cũng không mất nhiều công dịch.
Trên đấy là một chuỗi thống kê, từ biểu tình, động tác tay chân, lại còn cả lời thoại, tiết tấu, chia thành hai cột, bên trái là "Tương Cầm", bên phải ghi "Chính mình", cuối cùng dưới khung còn tổng kết lại "phản ứng của thằng ngu".
Tần Việt càng nhìn mặt càng đen, nếu nói vừa nãy hắn mong muốn một tia may mắn còn lại, thì bây giờ hắn đã hoàn toàn xác định, thằng ngu trong quyển sách kia, là chỉ bản thân mình.
Trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-tra-cong/1605660/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.