Chương trước
Chương sau
Ảnh chụp một phát đi ra ngoài, cả nhóm liền bùng nổ, bên trong mọi người đều đã là học sinh tốt nghiệp, chắc là sẽ không có ai không biết Thích Trạch đi, rốt cuộc hồi ở cấp ba hắn tuy không nổi danh cho lắm, nhưng là thân thế khủng như vậy, cùng với bây giờ trên thương trường hắn cũng là một người có tên tuổi, đã khiến nhiều người phải chú ý, nhìn lên.
Còn may cô nhanh tay thu hồi, ảnh chụp cũng chỉ có mặt Thích Trạch là tương đối rõ ràng, sườn mặt cô bị tóc chống đỡ, lờ mờ, không thấy rõ.
Cũng nghĩ như vậy, Thích Trạch đưa điện thoại cho cô.
Trình Nghiên mở khóa vào nhóm, thấy Thích Trạch trả lời một chữ: "Ừ."
Phía trước có người hỏi đấy có phải bạn gái hắn hay không? Hắn trả lời như vậy.
Trong nhóm lại nổ tung.
"Đậu má đậu má! Là Thích tổng thật đi?"
"Thích tổng càng ngày càng soái, ôi đường cong cấm dục này, muốn gả!"
Người này vừa nói xong, đề tài liền bị bẻ ngắt một cái.
"Cô gái kia.. Là tuyệt sắc mĩ nữ đi?"
"Cậu quen cổ?"
"Không quen biết, chỉ là từ sườn mặt mơ hồ cảm thấy vậy thôi. Hơn nữa, loài động vật máu lạnh như Thích tổng, cũng biết động tâm sao?"
".. Ngay cả Thích tổng mà cậu cũng dám mắng, người anh em à, cậu xong rồi."
"Tôi đồng quan điểm với bạn ở trên."
"Bạc quan điểm, người anh em, nhớ đừng phá sản nha!"
Trong nhóm người mồm năm miệng mười mà trêu chọc, bỗng nhiên có người toát ra một câu: "Các cậu không cảm thấy bạn gái Thích tổng lớn lên trông rất giống nữ thần của chúng ta sao?"
(Nhắc lại lần thứ n: Chuyện Thích Trạch hẹn hò cùng Trình Nghiên chỉ có Trình Hướng Dương, Tần Tu cùng Vệ Dương biết thôi. Còn lại mọi người đều không biết chuyện này)
Nữ thần trong mắt các nam sinh đều nhận định là Trình Nghiên, cho nên mọi người cũng không hỏi là ai.
Lâm San Hô liền bỗng nhiên lên tiếng (Tất nhiên là bằng tin nhắn văn bản) : Không có khả năng, Trình Nghiên hiện tại không ở thành phố này, sau khi nhà họ Trình đem cậu ấy đuổi đi, cậu ấy sống thực sự rất khó khăn, tôi vẫn luôn muốn giúp đỡ cậu ấy.
Mọi người cũng cảm thấy không có khả năng, Thích Trạch không hận Trình Nghiên chiếm vị trí của hắn 18 năm là may rồi, sao có thể cùng cô yêu đương, thế là mọi người cũng không ai tiếp tục đề tài này, rốt cuộc thân thế Trình Nghiên cùng Thích Trạch tương đối mẫn cảm, sợ đắc tội Thích Trạch, nên cũng không ai dám đề tới.
Lâm San hô cũng không thấy nói tiếp.
Sau khi đọc xong, Trình Nghiên ha hả cười lạnh, nâng mặt lên, nhìn Thích Trạch, nói: "Muốn đến tụ hội không?"
Thích Trạch nhìn cô một cái, cười: "Được."
Độ ngọt ngào đã tăng tới 110%, thời gian còn dư lại hai ngày, tăng đến 200% cũng không hẳn là việc khó.
Trình Nghiên sở dĩ quyết định đi họp lớp, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nơi đấy nhiều người, rất thích hợp tú ân ái. Độ ngọt ngào sẽ trướng.. Càng cao!
Địa điểm tụ hội là ở khách sạn tư nhân của Hội trưởng hội học sinh.
Vào lúc ban đêm, Trình Nghiên và Thích Trạch đi trên cùng một chiếc xe, ở cửa khách sạn, cô xuống trước.
Thích Trạch đi đỗ xe, cô liền trước tiên theo người hầu vào thang máy, lên tầng, tới địa điểm tụ họp.
Bầu không khí vui vẻ nhất thời đọng lại.
Ở đây cũng không ai là không nhận biết Trình Nghiên, dù sao cũng đã từng là nữ thần xinh đẹp, cao cao tại thượng, có tiền lại có thế trong mắt bọn họ, chỉ là từ khi thân phận thiên kim tráo đổi của cô bị bại lộ, bọn họ cũng chưa thấy qua cô, có đôi khi nghĩ đến cũng chỉ là cảm thấy rất đáng thương, cho rằng nhất định hiện tại cô sống rất khổ sở, từ thiên đường đến địa ngục chênh lệch cũng chỉ mỏng manh như thế.
Cho nên, thời điểm thấy cô, mọi người đều có chút xấu hổ, không biết nên dùng thái độ gì nói chuyện với cô, giống như dĩ vãng nịnh hót lấy lòng là không có khả năng.
Huống chi, hiện tại cô so với 5 năm trước càng xinh đẹp, ăn mặc cũng rất là quý khí, thấy thế nào cũng không giống bộ dáng nghèo túng.
Lớp trưởng cũ của Trình Nghiên cũng thực hòa khí, sợ cô xấu hổ, bèn chủ động tiến lên chào hỏi, lôi kéo cô vào chỗ với mọi người, còn đặt cô cạnh Lâm San Hô với La Tuyết, nghĩ rằng dù gì trước kia bọn cô cũng là bạn tốt.
Lâm San Hô bộ dáng đã hoàn toàn khác xưa, một đầu tóc xoăn, trang điểm đậm, cổ áo để hở một mảng rất lớn, trời mùa đông, còn để lộ đôi chân tuyết trắng, ngay cả áo khoác che cũng che không được.
"Nghiên Nghiên, đã lâu không thấy, mấy năm nay cậu sống thế nào?" Lâm San Hô mới vừa hỏi một câu, bỗng nhiên cười, ngữ khí có chút quái dị mà nói: "Trời, tôi này chẳng phải hỏi không sao, nhìn dáng vẻ của cậu, khẳng định sống đến rất khá, chẳng lẽ cậu gả cho một đại gia nào đó?"
Cô ta nói gả, ngữ điệu kinh thường rất rõ ràng.
Những người khác nói không quan tâm tò mò đều là giả dối, dù sao trước đây cô cũng nổi danh như vậy, lớn lên xinh đẹp thật tốt a, không biết cô "leo" lên được vị công tử hào môn nào, rốt cuộc thân phận của cô cũng không đủ để đường đường chính chính tiến vào hào môn.
Trình Nghiên nhàn nhạt nói: "Không liên quan đến cậu."
Thấy bộ dáng của cô vẫn là mắt cao hơn đỉnh, luôn luôn cao cao tại thượng dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, là bộ dáng mà cô ta ghét nhất. Lâm San Hô nghẹn một hơi, cười lạnh: "Khó có thể mở miệng sao?"
Cô ta bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Tôi cũng không nghĩ thay cậu nói dối, nam nhân kia có tiền không sai, nhưng lại là người đã có vợ con, cậu vẫn nên cắt đứt quan hệ đi, tổng không thể vì tiền mà ngay cả chút liêm sỉ cũng không có được?"
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, tất nhiên không ai nghi ngờ lời Lâm San Hô nói là nói dối, rốt cuộc Trình Nghiên bộ dáng sống rất khá, liền xem bông tai của cô đều không thua kém bảy con số, rất có thể chính là bị người bao dưỡng.
Trình Nghiên lạnh lùng nhìn cô ta, cầm lấy li nước trên bàn hất vào mặt.
Động tác thực nhanh, mọi người đều phản ứng không kịp.
"Nhiều năm như vậy, cô còn không biết nói tiếng người?"
Lâm San Hô tức giận đến phát run, cảm thấy chính mình hồi ở trường học chịu đến đủ rồi, cô ta giờ là thân phận gì mà lại dám làm thế với cô chứ, giờ mà nhẫn nữa, cô ta ngay cả con chó cũng không bằng!
Nghĩ, Lâm San Hô giơ bàn tay lên muốn cho cô một cái tát, cô ta không phải dựa vào gương mặt kia mới có nhiều con trai thích sao?
"Trước tiên muốn tìm người khác gây phiền toái.."
Bỗng nhiên có người bắt được cổ tay cô ta, giọng nói dịu dàng lại âm lãnh: "Quý cô cô vẫn nên xử lí tốt việc tư của mình đi."
"Hội trưởng!"
"Không ngờ hội trưởng cũng tới, không phải rất hợp ý nhau sao?"
Các cô gái tức khắc lên tinh thần, còn lôi gương ra dặm lại lớp trang điểm, thường thường liếc sang chàng trai ưu tú bên kia.
Thấy đứng ở trước mặt mình là Tần Tu, Lâm San Hô cũng là bất ngờ, không có giống các cô gái khác đều là mặt đỏ, ngược lại ánh mắt của cô giống như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, cảm xúc sợ hãi thực rõ ràng, đột nhiên lùi lại thật nhanh.
Đúng lúc này, một người đàn bà trung niên không biết từ nơi đâu đột ngột xông lại đây, bắt lấy Lâm San Hô liền đánh cô ta, trong miệng còn mắng cô ta là hồ ly tinh, đi quyến rũ chồng người khác các thứ.
Trăng: A, thì ra việc tư trong miệng hội trưởng đại nhân là ý này..
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cô ta lúc trước còn không biết xấu hổ nói Trình Nghiên, giây sau đã bị vả mặt. Chính mình còn không phải là tiểu tam ư?
Tần Tu dặn bảo vệ đem hai người đấy cùng nhau ra khỏi khách sạn, thậm chí còn căn dặn thêm tìm một nơi nào đó yên tĩnh cho họ giải quyết với nhau.
Xong, cũng không để ý tới những cô gái hoa hoè trước mặt, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn Trình Nghiên.
Trình Nghiên không nói chuyện, có lẽ người đàn bà kia là do Tần Tu tìm tới.
Những người khác thấp giọng bàn tán, nghi ngờ Trình Nghiên và Tần Tu đang ở bên nhau, bọn họ cũng không biết lúc trước hai người quan hệ yêu đương ở trường học là giả.
Tần Tu bỗng nhiên ôm lấy bả vai Trình Nghiên, cô tránh không được, bị hắn ngang nhiên kéo vào phòng vệ sinh.
Cửa "Rầm" một tiếng đóng lại, ngăn chặn ánh mắt tò mò của mọi người.
Mọi người: ! "..."
Hội trưởng cư nhiên là một người tham luyến nữ sắc như vậy sao?
Gara.
Thích Trạch từ trong xe bước ra, đi được vài bước, liền nghe thấy có người kêu hắn một tiếng: "Đứng lại!"
Hắn quay đầu, liền thấy xe bên cạnh đứng một chàng trai tuấn tú, mặc chiếc áo hoodie, quần suông, thần thái kiêu ngạo.
Thích Trạch thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Vệ Dương "Ai" một tiếng, gấp đến độ chạy vội lên, ngăn trở hắn, mày rậm vừa nhíu: "Ê điếc hả? Bộ không nghe thấy lời tôi vừa nói à?"
Bộ dáng hắn nói chuyện coi trời bằng vung, không để người ta vào mắt.
Vệ Dương tức giận đến tưởng xắn tay áo lên, nhưng rồi lại nhịn xuống, nói: "Là cậu đem Tiểu Nghiên từ bệnh viện mang đi?"
Thích Trạch "Ừ" một tiếng.
Vệ Dương mày nhăn đến càng chặt: "Hai người ở cùng nhau?"
Thích Trạch lại "Ừ" một tiếng.
Thấy hắn lười phản ứng, Vệ Dương cắn răng: "Cậu đừng vội đi a, tôi biết, Tiểu Nghiên thích cậu, bằng không lúc trước cậu nghèo như vậy, em ấy cũng sẽ không cùng cậu yêu đương, cho nên tôi đoạt không được, tôi biết"
Thích Trạch nghe xong, khó nói nhiều thêm vài từ: "Vậy anh tìm tôi còn có chuyện gì?"
Vệ Dương biểu tình rối rắm, trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Chính là tôi không phục! Lúc trước nếu cậu không phải một vừa hai phải muốn cùng tôi uống rượu, tôi cũng sẽ không uống nhiều như thế, cũng không gây ra màn chê cười lớn như vậy."
Thích Trạch sắc mặt không đổi, chỉ nhìn hắn một cái.
Vệ Dương bị chọc giận: "Ánh mắt của cậu là gì đây? Cười nhạo tôi?" Hắn rốt cuộc được như ý nguyện mà có thể vén tay áo, một mặt buông lời hung ác: "Ông mày nhịn lâu lắm rồi, tới, chúng ta đánh một hiệp, nếu cậu thắng, tôi sẽ không tới tìm cậu gây phiền toái nữa."
Thích Trạch bình tĩnh như lúc ban đầu: "Cậu cũng không gây được sự gì ở tôi."
Vệ Dương nghẹn lời, thấy hắn vẫn muốn bước đi, liền bắt lấy tay hắn: "Không được! Cậu không đánh, tôi không cho cậu đi!"
"Phải không?" Im lặng, Thích Trạch ngữ khí trầm thấp.
"Đương nh.." Vệ Dương còn chưa nói xong, liền thấy hắn một đấm vung lại đây, hắn vội vàng tránh: "Con mẹ nó, cậu dám đánh lén!"
Thích Trạch cởi áo khoác, kéo lỏng cà vạt, thanh lãnh mà nói: "Tốc chiến tốc thắng, tôi còn phải đến chỗ Nghiên Nghiên."
Vệ Dương: "..."
Phòng vệ sinh.
"Cậu cùng Thích Trạch ở bên nhau?"
Câu đầu tiên Tần Tu hỏi chính là cái này.
Trình Nghiên nhìn đôi mắt hắn, ngữ khí hờ hững: "Đúng vậy."
Tần Tu biểu tình tựa hồ không có gì biến hóa, chỉ là màu mắt càng u ám, thanh âm mềm nhẹ: "Cậu thích hắn sao?"
Trình Nghiên không do dự: "Đúng vậy"
Như vậy thì hắn sẽ hết hy vọng đi, cô nói như vậy cũng không sai, trong sách bạch nguyệt quang quả thật đã từng thích Thích Trạch.
"Như vậy." Tần Tu đem cô đè ở trên tường, ngón tay thon dài chậm rãi lưu luyến từ môi cô cho tới chiếc cổ trắng nõn mềm mại: "Một câu hỏi cuối cùng, là cậu muốn cùng tôi ở bên nhau.."
Hắn nhìn cô, biểu tình ôn nhu có một tia hung ác nham hiểm, nhẹ nhàng bóp lấy chiếc cổ yếu ớt, vẩn vương hỏi: "Hay là đi.. Chết?"
Trình Nghiên khuôn mặt không chút nào sợ hãi, ngữ khí bình đạm: "Tôi sẽ không chết, cũng sẽ không cùng cậu ở bên nhau."
Tần Tu bàn tay to chậm rãi bóp chặt, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng vì hít thở không thông, hắn để sát vào cô, nhẹ giọng nỉ non: "Này coi là câu trả lời sao, cậu cho rằng tôi thực sự không dám tổn thương cậu?"
Trình Nghiên: "Cậu sẽ không."
"Tôi sẽ!" Tần Tu biểu tình càng thêm âm trầm, tăng sức lực, nhưng lại không tới nông nỗi làm cô khó chịu, chỉ là khí thế thực khủng bố: "Cậu chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn cậu và tên đó ở bên nhau sao? Sẽ không có người nào yêu cậu hơn tôi, cậu vì sao không thể quay đầu lại nhìn tôi một cái? Tôi đôi lúc thực hi vọng cậu chết đi! Vậy thì sẽ không ai có thể cướp cậu khỏi tay tôi!"
Trình Nghiên nâng tay lên, ở hắn bóp chặt cổ tay của cô, cô nhìn hắn: "Nếu như vậy, cậu động thủ đi a.."
Nói xong, cô nhắm mắt lại, hoàn toàn không có ý muốn chạy trốn.
Qua một lúc lâu sau, cô phát hiện lực đạo tay trên cổ mình buông lỏng, mở mắt ra, nhìn thấy Tần Tu phẫn hận đập nát mặt gương trên bồn rửa tay.
Cô nhìn tay của hắn, máu tươi đầm đìa, tâm trạng có chút không nói lên lời.
"Cậu nói đúng, tôi không hạ thủ được!" Tần Tu đứng ở chỗ đó, biểu tình hệt như người chết: "Nhưng là, tôi cũng sẽ không nhìn cậu cùng nam nhân khác ở bên nhau, tôi không thể chịu được!"
Hắn nhìn cô, ánh mắt vô hồn, ngữ khí đờ đẫn: "Cho nên, tôi có lẽ sẽ quên cậu, cho dù gặp lại, tôi cũng sẽ không biết cậu là ai!"
Trình Nghiên sửng sốt, thấy hắn mở cửa, đi ra ngoài.
Thích Trạch vừa vặn đi tới cửa, chạm mặt cùng Tần Tu, hai người nhìn thoáng qua, ánh mắt mang theo địch ý cực nồng đậm.
"Kịch liệt như vậy a, tay hội trưởng đều thành ra như vậy?"
"Đừng nói bậy, tình huống không đúng a, không thấy sắc mặt hội trưởng thực khó coi sao?"
"Cho nên, chẳng nhẽ là hội trưởng muốn dùng vũ lực cường ép con gái nhà lành, bị Trình Nghiên không đồng ý đả thương đi?"
Những người khác thấp giọng nhiệt liệt thảo luận, thấy Thích Trạch vừa vào, mới im miệng, sôi nổi chào hỏi hắn.
Trình Nghiên liền đứng ở trước cửa phòng vệ sinh.
Thích Trạch không để ý tới mọi người, ngay lập tức bước về phía cô, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: "Nghiên Nghiên, em không có việc gì chứ?"
Trình Nghiên đang muốn lắc đầu, liền nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Thích Trạch: "Cổ em sao lại thế này?"
Trình Nghiên theo bản năng sờ sờ cổ: "Không có việc gì a."
"Hắn làm?" Thích Trạch hỏi.
Thấy hắn tức giận, còn muốn xoay người đi tìm người tính sổ, Tần Tu hiện tại cảm xúc kém như vậy, hai người đánh lên nhất định sẽ gây ra mạng người, Trình Nghiên vội vàng kéo tay hắn, nói: "Đừng nóng giận, tôi thực sự không có việc gì."
Thích Trạch nhìn cô, nhíu mày.
Trình Nghiên cười, nhón chân hôn môi hắn, chờ cảm xúc hắn dịu lại, có chút tò mò hỏi: "Cậu sẽ không ăn dấm đi, tôi không phải vì che chở hắn mới ngăn cản cậu, chỉ là không nghĩ muốn làm hỏng cuộc vui, chúng ta không phải tới đây để vui chơi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.