- Cũng được a.
Thích Trạch bỗng nhiên cười, khuôn mặt lạnh lùng khi cười rộ lên thực mê người, hơi hơi cúi người nhìn cô:
- Nghiên Nghiên, cậu liền ỷ vào tôi thích cậu, cho nên cậu cảm thấy tôi cái gì cũng đồng ý với cậu đúng hay không?
Trình Nghiên nhìn hắn, biểu tình thanh thanh lãnh lãnh, lại tựa mang theo vài phần thanh thuần thiên chân.
- Nhưng mà, Nghiên Nghiên..
Thích Trạch đem dù trong tay đưa cho cô, thấy cô không cầm, liền bức bách tay cô ra cầm vào dù:
- Người nhẫn nại cũng phải có chừng mực, tôi thích cậu, yêu chiều cậu, không phải để cậu có lí do dẫm đạp tra tấn tôi.
Hắn lui về phía sau một bước, rời khỏi tầm dù, dần dần mưa biến lớn đánh vào trên người hắn.
Trình Nghiên gắt gao nắm cán dù, có chút lãnh, cánh môi trắng bệch "Tôi không có."
- Không có sao?
Thích Trạch mắt đen nhìn chằm chằm cô:
- Hơn một tháng nay, tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu không phải trả lời có lệ thì chính là tắt máy, tới trường học, cậu cũng nơi nơi chốn chốn trốn tránh tôi, còn luôn miệng nói vì tốt cho tôi, cậu biết trong lòng tôi cảm giác như thế nào không?
Trình Nghiên nhấp môi, cầm dù đứng ở trong mưa, lông mi khẽ run, nhu nhược lại thanh lãnh bộ dáng rất dễ làm người mềm lòng.
Thích Trạch nhắm mắt, thanh âm áp lực:
- Không, cậu không biết, cậu thật quá đáng!
Hắn đột nhiên mở mắt ra, hai tròng mắt kịch liệt cảm xúc:
- Sao cậu có thể biết tôi có bao nhiêu khó chịu? Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/1029956/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.