Chương trước
Chương sau
Vệ Dương là kiểu người dám làm dám chịu, hắn nói không tức là không.
Bất quá.. Ngốc? Ý của hắn là đã nhìn ra Tần Tu muốn mượn đao giết người?
Trình Nghiên nhìn hắn, "nga" một tiếng, liền lại nghe thấy Vệ Dương dào dạt đắc ý mà nói:
- Anh mới không đánh hắn đâu, cũng không khi dễ hắn, anh còn muốn đối tốt với hắn, cực kì tốt, hắn thích cái gì, anh liền đưa hắn cái đó.
"..."
Trình Nghiên nghẹn lời, không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn:
- Anh.. không có việc gì chứ?
Cô kì thật muốn hỏi là - Anh có phải uống nhầm thuốc không?
Vệ Dương nhìn cô, mím môi, bộ dáng có chút phiền muộn:
- Tiểu Nghiên a, em là thích thể loại vừa đẹp vừa nghèo vừa tội nghiệp như hắn sao, bởi vì em quá thiện lương, cho nên anh không thể bắt nạt hắn, nếu không hắn lại càng trở nên đáng thương hơn bây giờ, em lại càng êu hắn làm sao bây giờ?
Trình Nghiên "..."
Vệ Dương lại tiếp tục lẩm bẩm:
- Anh đối tốt với hắn, hắn sẽ không thảm, em sẽ không thích hắn, vậy anh về sau không cần tiền tiêu vặt, ăn cơm thừa canh cặn, xuyên quần áo rách, em có phải hay không sẽ thích anh?
Trình Nghiên ".. Anh suy nghĩ nhiều quá"
Bất quá đối lập với kẻ giỏi về ngụy trang tâm cơ thâm trầm Tần Tu, Vệ Dương quả thực chính là thực ngây thơ đi? Quả không hổ là tiểu thiếu qia bị Vệ gia sủng trên lòng bàn tay.
Bất quá..
Trình Nghiên hiếm thấy mà đối với hắn lộ ra chút ý cười, cười đến xinh đẹp cực kì:
- Vệ Dương, anh thật đáng yêu.
(Công nhận đáng yêu thật aaaa)
Vệ Dương ngây ngốc mà nhìn cô cười, trái tim bỗng nhiên bị đánh trúng, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
- Em cũng vậy..

Vệ Dương nhìn bề ngoài thì kiêu ngạo bá đạo, cư nhiên ở trước mặt cô còn thực thẹn thùng, bị cô nói một câu liền đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng lưu lại một câu:
- Em dưỡng thương cho tốt, anh hôm nào tới thăm em sau.
Liền đi rồi.
Trình Nghiên đang nghĩ nằm xuống ngủ một lát, ai ngờ cửa phòng lại bị gõ vài cái, cô ngẩng đầu lên liền thấy Trình Hướng Dương cười như không cười mà đi vào, nói:
- Nghiên Nghiên, em ở trường học thực được hoan nghênh a, Tần gia cái kia liền không nói, ngay cả Vê tiểu thiếu gia cũng chạy tới đây thăm em.
Trình Nghiên:
- So ra thì kém anh rồi, bên này còn không có cùng tiểu minh tinh chia tay, bên kia liền cùng Phó gia tiểu thư hẹn hò.
Trình Hướng Dương bị cô trào phúng cũng không tức giận, ngược lại còn cười đến càng vui vẻ, cúi người nhìn cô:
- Nguyên lai Nghiên Nghiên quan tâm anh như vậy a, liền mấy thứ đó đều biết, bất quá.. Em nên đổi mới một chút tư liệu, anh hiện tại chính là hẹn hò với học muội ở đại đọc, còn vụ Phó gia tiểu thư.. tạm thời không có.
Trình Nghiên quay mặt đi, sườn mặt lạnh lùng:
- Tôi cũng không quan tâm.
- Nhưng là, làm anh trai tổng không thể không quan tâm em gái a.
Trình Hướng Dương ý cười hơi thu liễm, ngữ khí có chút sắc bén "Nghiên Nghiên, em lừa anh."
Trình Nghiên quay đầu nhìn về phía hắn.
Trình Hướng Dương mắt đào hoa hơi hơi nhíu lại, mang theo chút không vui:
- Em bị thương không phải do chính mình quăng ngã, mà là vì cứu người khác, em cùng cháu của người đó.. có quan hệ gì?
Trình Nghiên sắc mặt lạnh nhạt:
- Anh nếu tra xét tôi, thì cái gì nên biết đều đã biết, cần gì phải tới hỏi tôi?
- Người khác nói anh không tin, anh chỉ muốn nghe em nói.
Trình Hướng Dương bỗng nhiên thở dài, ở bên người cô ngồi xuống, nhìn có chút lo lắng sốt ruột:
- Chỉ là em không nói còn khiến anh tức giận hơn là nói, cái này làm cho anh cảm thấy.. Em là ở che chở cái tên học sinh nghèo kia!
Trình Nghiên không chút biểu tình "Không được nói cho cha."

"Anh là loại người như vậy sao?" Trình Hướng Dương xoa đầu cô, lời nói thấm thía:
- Nghiên Nghiên, mặc dù em không phải em ruột của anh, nhưng anh vẫn luôn coi em như là em gái, tên học sinh nghèo kia lại dám tới thân cận em, em nói anh có hay không nên cho hắn gãy một chân hay là hai chân?
"..."
Trình Nghiên nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt trong suốt đen láy.
Trình Hướng Dương bỗng ý thức được mình dùng từ không hay ho chho lắm, khụ khụ nói:
- Ý của anh là.. có nên cho hắn chút giáo huấn?
Anh có biết người mà anh muốn đánh mới thực sự là em trai của mình không?
Trình Nghiên liếc hắn một cái "Không thể."
Trình Hướng Dương nhíu mày, liền nghe thấy nữ hài tử nhàn nhạt nói:
- Dù sao cũng sẽ chia tay, anh cần thiết muốn làm điều thừa thãi?
Trình Hướng Dương sửng sốt, nhìn cô.
Trình Nghiên sự hắn đi thật đi tìm Thích Trạch gây sự, cho nên thái độ muốn tuyệt tình bao nhiều lời nói càng phải tuyệt tình bấy nhiêu:
- Vốn dĩ cũng chỉ là chơi chơi mà thôi, tôi đã sớm phiền chán hắn.
Trình Hướng Dương càng nhăn chặt mày, bỗng nhiên thở dài một tiếng, hoảng sợ mà nói:
- Em gái, em như nào so với anh còn tra!
Trình Nghiên lẳng lặng nhìn hắn "..."
"Hay là bị anh dạy hư?" Trình Hướng Dương lo lắng sốt ruột mà nhìn cô:
- Nghiên Nghiên, liền tính nhân gia có chút nghèo, nhưng em cũng không thể chơi qua loa liền cùng hắn chia tay a, anh cùng em nói, chuyện này anh hơi bị có kinh nghiệm, em trước viết một phong thư nhận lỗi, đảm bảo hắn bị em quăng sẽ vui vẻ không buồn.
Trình Nghiên liếc hắn một cái "Tra nam."
Trinh Hướng Dương "..."
Đau lòng quá..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.