Thích Trạch bỗng nhiên giơ tay đem khối ngọc bội trên cổ dỡ xuống dưới, đưa cho cô, nói:
- Khối ngọc bội này từ nhỏ tôi đã đem theo bên mình, bà nội nói đây là mẹ để lại cho tôi, có thể phù hộ tôi bình an hạnh phúc, hiện tại tôi đem tặng nó lại cho cậu.
Bà Thích căn bản là lừa hắn, hắn còn không biết chính mình là đứa trẻ bị nhặt về.
Trình Nghiên nhận lấy ngọc bội, cúi đầu nhìn nhìn, cười nói:
- Cậu mong nó bảo vệ tôi?
Thích Trạch chăm chú nhìn cô, đôi mắt thâm thúy:
- Đây chính là tâm ý của tôi, Nghiên Nghiên, cậu hiểu không?
Tâm ý.. là hi vọng cô từ bây giờ cũng có thể bình an hạnh phúc sao?
Trình Nghiên nhìn hắn, bị tình ý trong cặp mắt sâu thẳm kia kinh sợ, cô có chút không được tự nhiên mà cúi đầu, vô ý thức vuốt ve ngọc bội, lại bỗng nhiên phát hiện trên ngọc bội có khắc một chữ.
Là chữ Trạch.
Cô sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn ngọc bội, thì ra đây là ngọc bội mà Trình gia đã đặt trước khi sinh hài tử, Trình Phong suy đoán phu nhân sẽ sinh con trai, cho nên liền đặt tên là Trình Trạch, còn đem chữ Trạch khắc vào ngọc bội.
Đây cũng là mấu chốt để vạch trần thân thế của Thích Trạch.
Trình Nghiên nắm chặt ngọc bội, trong lòng căng thẳng, dựa theo cốt truyện, cô nên nhận lấy ngọc bội, sau đó ở đêm hai người.. chia tay đưa cho hắn.
Thấy cô không nói lời nào, Thích Trạch để sát người vào cô, ngữ khí có chút lo lắng:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/1029950/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.