"Đúng là loại người không có đọc sách nên nhận thức mới kém như vậy. Anh ấy chỉ là nhân viên quản lý của xưởng, lúc trước anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng, thiếu chút nữa đã gieo mình từ trên sân thượng xuống rồi, tiền đâu ra chứ?"
"Tôi không cần biết. Hiện tại tôi chỉ biết Khương Nghị là người thân của chúng tôi, nên anh ta nhất định phải bỏ tiền ra nuôi chúng tôi…...."
Còn giở trò vô lại. Cố Vân Thải tức giận mặt đều đỏ lên, đang muốn nói cái gì, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lê: "Các người đều là người thân của Khương Nghị, đúng không?" “Vâng.”
Trong tay Cố Vân Khê quơ một tờ giấy, nói: "Trong tay tôi là một tờ giấy nợ một trăm vạn, mọi người đến trả giúp hắn đi.”
Cha Khương mẹ Khương:...
“Liên quan gì đến chúng tôi? Đó là của anh ta nợ, cô dựa vào cái gì bắt chúng tôi phải trả cho anh ta?”
Cố Vân Khê nhíu mày, nói: "Chỉ bằng việc các người là người thân của anh ta. Con nợ cha trả, đây cũng không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì. Lại nói, trên đời này không có đạo lý các người chỉ muốn hưởng phúc, chứ không muốn cùng hắn gánh chung hoạn nạn.”
Cho dù có đánh c.h.ế.t thì cha Khương cũng sẽ không lấy ra một trăm vạn. Ông ta liên tục khoát tay, nói: "Không không không, tôi không có tiền."
Cố Vân Khê bình thường không ra tay thì thôi, nhưng cô vừa ra tay, thì bọn họ đừng hòng có cơ hội để thương lượng. “Tôi thấy trang phục trên người các người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607475/chuong-661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.