Lòng người dễ thay đổi, nâng cao đạp thấp, gã xem như đã thấu đáo rồi.
Cũng chỉ có lúc nghèo túng, gã mới có thể nhìn thấy rõ được, ai mới là bằng hữu chân chính của mình, ai mới là người thật sự yêu mình nhất.
Là Tề Tĩnh, vì chuyện của gã mà không ngại vất vả tìm kiếm hắn khắp nơi để giúp đỡ gã.
Là Cố Vân Khê, trong lúc tuyệt vọng nhất, đã giơ tay kéo gã lên.
Là Cố Vân Thải, khi hắn bất lực nhất thì quay về bên cạnh hắn, nói cho hắn biết không sao đâu, mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu.
Những người này mới thật sự là ‘thầy tốt bạn hiền’ của hắn, đây mới được coi là tài phú quý giá nhất của cuộc đời.
Cố Vân Khê đã sớm phát hiện vấn đề của hắn, cô cũng biết mình không thể khuyên được hắn, nên chỉ có thể để cho hắn tự đập đầu vào tường, cho đến khi biết đau thì hắn mới biết cách tự quay đầu.
Buồn vui của mỗi người trên thế gian này đều không giống nhau, chỉ có thể tự mình trải qua thì mới có thể hiểu được.
Khương Nghị hồi tưởng rất nhiều chuyện cũ, thần sắc có chút phức tạp, nói: "Trước đây cứ luôn muốn có được công thành danh toại, còn những chuyện khác thì từ từ nói vẫn được. Nhưng mà….”
Làm như vậy thì được cái gì, không phải là để cho tất cả mọi người đều chạy tới lấy lòng hắn, mà gã thì càng muốn được hãnh diện, nên mới càng làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn.
Sỡ dĩ trước đây cha mẹ không thích gã. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607467/chuong-656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.