Bên ngoài đã g.i.ế.c điên rồi, một mảnh gió tanh mưa máu.
Ngay tối hôm qua, Nghĩa Hòa bang tan thành mây khói, cấp cao bị tận diệt, không ai để lộ, m.á.u chảy thành sông. Tiểu lâu la chạy đi tự thú nhiều vô số kể, đều nhét không trôi.
Cấp cao muốn đi tự thú cũng không có tư cách, bọn họ đều vào sổ đen hẳn phải chết.
“Tằng lão nói, hiện giờ quần long vô thủ, trận tuyến rối loạn, cậu tốt nhất là thừa thắng truy kích, nhanh chóng kết thúc trận chiến này.”
Tề Thiệu không nghe thấy, trong lòng chỉ có cô gái khiến hắn yêu say đắm.
Hoắc Vân Sơn câm miệng, theo tầm mắt của hắn nhìn về phía Cố Vân Khê, thiếu nữ từng phô trương bừa bãi như vậy, cứ lẳng lặng nằm đấy.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, "Hoắc lão, là nơi này.”
Phòng bệnh yên tĩnh, Tề Thiệu nhanh chóng chạy về phía cửa, vội vã mở cửa phòng, "Ông ngoại, ông đến rồi.”
Hoắc lão được người cõng qua, khuôn mặt ông tiều tụy, tàu xe mệt nhọc, ngồi liên tục hai mươi mấy giờ trên máy bay, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Nhưng, ông không dám nghỉ ngơi, "Để tôi xem tiểu Khê trước đã......”
Ông liếc mắt một cái thấy được một thân ảnh quen thuộc, ngây ngẩn cả người. “Lão Quý, sao ông lại ở đây......”
Đây là quốc y nổi danh với ông, đáng tiếc, quan hệ của hai người cũng không tốt, luôn luôn có các loại chuyện kỳ kỳ quái cùng người ngăn ở giữa.
Ông bỗng nhiên phản ứng lại, trong mắt nhiều hơn một tia cảm kích, "Đa tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607451/chuong-648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.