Hoàng Tiềm:... Đồ chó này!
Nếu như không phải bảo anh trai hắn đi dẫn đội, hắn sẽ không tiết lộ tin tức này cho bọn họ có đúng không? Thật sự là muốn ăn đòn mà.
Nếu nói hắn không thông minh cũng không đúng, hắn còn biết lưu lại đường lui cho mình. Nhưng nếu hắn thông minh, thì hắn sẽ không làm ra cái chuyện ngu xuẩn như vậy.
Triệu Kim Minh nhìn về phía Cố Vân Khê, nói: "Cô…... cô giúp anh hai tôi đi, tôi…” Hốc mắt cậu ta bỗng đỏ lên: "Làm ơn.”
Cố Vân Khê thản nhiên nói: “Người có thể giúp anh ta, cũng chỉ có mình cậu. Chúng tôi chỉ hi vọng cậu cũng đừng có cuốn vào không sâu vào, nếu không đến ngay cả thần tiên cũng cứu không được hắn."
Rất nhanh quân bên trên đã điều thêm người xuống, bọn họ chia làm hai đường.
Cố Vân Khê cũng không quan tâm, cô nhanh chóng đi ngủ, chờ buổi sáng sau khi cô tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Cửa tứ hợp viện vừa mở ra, người đang đứng bên ngoài đột nhiên xông vào.
Đôi mắt thâm quầng của Tề Thiệu hiện lên rất rõ ràng trước mặt cô: "Tiểu Khê, em không sao chứ?”
Cố Vân Khê nhìn vành mắt thâm quầng của hắn, đau lòng nói: "Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao? Đã nói rồi mà, người bên em mặc dù chỉ một phân đội nhỏ thôi, nhưng sức chiến đấu của bọn họ có thể chống đỡ được cả một trung đoàn.”
“Nhưng anh vẫn không yên tâm. "Tề Thiệu vẫn ở trong khách sạn.
“Tiểu Khê.”
Cố Vân Khê quay đầu nhìn về phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607366/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.