Cố Vân Khê mờ mịt nhìn hắn, tình huống này là thế nào đây?
Tề Thiệu nhắc nhở: “Năm đó em mô phỏng ảnh chụp thông qua máy tính, dáng vẻ bà nội ruột của em.”
Trong đầu Cố Vân Khê lóe lên một tia sáng, cô như vừa thoát khỏi giấc mơ giành lấy ảnh chụp nhìn kỹ lưỡng người trong ảnh.
Đúng vậy, giống nhau như đúc, đây là Tô Mạn Châu! Bà nội ruột của cô!
Người đàn ông bên cạnh bà ấy chính là Mạc Thừa Ân lúc còn trẻ!
Ánh mắt của cô dừng ở đứa bé trong tã lót, lồng n.g.ự.c run lên: “Nếu vậy, đứa nhỏ trong ảnh này là… cha ruột của em?”
Tề Thiệu im lặng, thở dài một hơi, ngày xưa vợ chồng ân ái quyết liệt, mẹ con chia lìa, hôm nay hai người trong ảnh đã hóa thành cát bụi, chỉ còn lại người phụ nữ xinh đẹp tao nhã kia. “Hẳn là vậy.”
Ngón tay Cố Vân Khê nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đứa bé, trong lòng hiện lên một tia ưu thương nhàn nhạt.
“Tấm ảnh này ở đâu ra? Không đúng, chủ nhân của sợi dây chuyền vàng này là ai?”
Quản gia khẽ lắc đầu: “Chủ nhân sợi dây chuyền vàng nói đây là một tín vật, nếu có một ngày cô rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, có thể cầm tín vật này đến gia tộc Adams xin giúp đỡ, gia tộc Adams nhất định sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ cô. Nhưng chỉ có một lần duy nhất.”
Lời hứa này nghĩa là sao? Có nghĩa là cô có thêm một bùa hộ mệnh, với sức ảnh hưởng của gia tộc Adams, trên đời này không có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607304/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.