Chương trước
Chương sau
Cho dù như thế, từng cuộc điện thoại giống như thủy triều ồ ạt tràn đến từ khắp nơi.
“Daisy hỏi ngài, quỹ SX có thể bắt đầu kết toán chưa?”
Lần này quỹ SX bỗng nhiên nổi tiếng, lọt vào mắt xanh của vô số nhà đầu tư, có thể nói là phong quang vô hạn.
Tề Thiệu không cần nghĩ ngợi gật đầu, “Kết toán đi, chiếu theo quy củ cũ, một phần ba lợi nhuận thu mua tài sản chất lượng tốt, một phần ba đầu tư, chọn lựa có công ty mới có tiềm lực đổ vốn, một phần ba tiếp tục tiến vào thị trường tài chính.”
“Vâng.”
Điện thoại lại vang lên: “Là ngài George liên hệ.”
Tề Thiệu nhíu mày, hắn vẫn đưa tay nhận lấy, giọng điệu lạnh tanh:
“Chuyện gì?”
Thanh âm hăng hái bừng bừng của George vang lên: “Chúng ta lại liên thủ làm một phiếu đi.”
Tề Thiệu có chút bất đắc dĩ, vừa mới kết thúc một trận chiến, sao hắn lại phấn chấn muốn tiếp tục như thế?
“Ông lại nhìn trúng quốc gia nào?”
“Tôi đã nghiên cứu Đông Nam Á trong nhiều năm, bong bóng ở Đông Nam Á quá lớn, chúng tôi đã giúp chọc thủng nó và thị trường kinh tế quay trở lại như bình thường…”
Đối mặt với những lời vô liêm sỉ như vậy, Tề Thiệu không thể không phục, có vài người trời sinh không có tim, tập kích thị trường tài chính nước khác, còn nói là hỗ trợ người ta.
“Lấy HK làm trung tâm, khuếch tán ra các quốc gia xung quanh, đến lúc đó một lưới tóm gọn, thế nào? Rất kích thích phải không…?”
Sắc mặt Tề Thiệu thay đổi: “Ông làm ở quốc gia khác tôi không có ý kiến, nhưng HK thì tuyệt đối không được.”
George thấy kỳ quái, hỏi ngược lại: “Tại sao?”
“HK là quốc gia trồng hoa của chúng tôi.” Cho dù trên danh nghĩa quốc tế còn chưa phải vậy, đó cũng là quốc gia của bọn họ.
George cười ha hả:
“Cậu điên rồi sao? Loại người như chúng tôi muốn làm gì sao còn phải nhìn quốc tịch? Chúng tôi không phải người của một quốc gia nào đó, mà là người địa cầu, không bị luật pháp của một quốc gia trói buộc, muốn làm gì thì làm, hưởng thụ quyền lực tối cao.”
Quá cuồng vọng, Tề Thiệu lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ nhiều lý do đó của ông, ông phải nhớ kỹ một chút, HK do tôi trấn giữ, ai cũng không thể động.”
Nhưng vào lúc này, trợ lý hưng phấn kêu lên: “Boss, máy bay Cố tiểu thư ngồi đã tới bầu trời HK, đang chuẩn bị hạ cánh.”
Tề Thiệu nghe xong tinh thần hưng phấn cực độ, tiện tay tắt điện thoại ném vào lòng trợ lý, bước nhanh ra ngoài.
Cửa khoang máy bay mở ra, một thân ảnh nhẹ nhàng xuất hiện ở cửa: “Tiểu Khê.” Rốt cuộc cũng được nhìn thấy cô gái hắn ngày nhớ đêm mong, hốc mắt Tề Thiệu đều đỏ lên, tâm tình vô cùng kích động xông tới, gắt gao ôm cô.
“Tiểu Khê, cuối cùng em cũng trở về, anh rất lo lắng cho em. Mỗi ngày anh đều hối hận, hối hận vì không nên rời khỏi nước Mỹ, để em một mình ở đó.”
Gì mà phải lấy đại cục làm trọng, vừa nghĩ tới để cô một mình lưu lại ở nơi nguy hiểm đó, bị người khác theo dõi đời sống riêng tư 24/24, hắn liền khó chịu không thôi.
Khóe mắt Cố Vân Khê cũng đỏ lên, nhưng khóe miệng vui vẻ nhếch lên cao: “Em nói rồi, em không sao, xem này, em bình an trở về rồi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô là người có m.á.u có thịt, không phải thần thánh làm gì cũng được.
Tề Thiệu hận không thể ôm cô vào trong người: “Chúng ta lập tức kết hôn, sau này em đi đâu, anh sẽ đi đó, vĩnh viễn không rời xa.”
Hắn chán ngấy cảnh lo lắng đề phòng, cũng không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
“Được.”
Một tiếng ho nhẹ vang lên, thân thể Cố Vân Khê cứng đờ, hỏng bét, cô quên là còn có những người khác.
Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhưng Tề Thiệu sống c.h.ế.t ôm cô không buông, hoàn toàn không thèm để ý cái nhìn của người khác.
Hắn chỉ muốn chìm vào khoảnh khắc này, ôm chặt lấy cô gái mình yêu.
“Cố tiểu thư.” Là đại quản gia, ông bình tĩnh nhìn người trẻ tuổi đang ôm nhau, thần sắc nghiêm túc.
Cố Vân Khê lúc này mới nhớ ông ấy, rất kỳ quái, cảm giác tồn tại của ông ấy có lúc rất yếu, nhưng có lúc lại rất mạnh, đây xem như là tố chất nghề nghiệp của quản gia?
Cô vỗ vỗ lưng Tề Thiệu. “Được rồi, em vẫn còn có chút việc phải xử lý, mau buông tay.”
Tề Thiệu ôm cô một hồi lâu mới buông ra, nhưng thuận thế nắm tay Cố Vân Khê, đi đâu cũng đan chặt mười ngón tay vào nhau, trong lòng tràn đầy hình ảnh Cố Vân Khê.
George đứng một bên khóe miệng co rút, chén thức ăn cho chó này ông ăn tới muốn no.
Ông ta là một người cao lớn còn sống sờ sờ trước mắt, vậy mà trực tiếp lướt qua không thấy sao? Quá đáng.
“Tề Thiệu, lần này cậu làm quá gọn ghẽ, chúc mừng.”
Lúc này Tề Thiệu mới nhìn thấy ông ta, có chút ngoài ý muốn: “George? Sao ông lại ở đây?”
Khá lắm, quả nhiên hắn không nhìn thấy ông!
George cạn lời: “Đương nhiên là cùng Cố trở về, Cố còn nói muốn dẫn tôi gặp ông ngoại cô ấy.”
Ông ta cố ý nói mơ hồ không rõ, muốn làm cho đối phương ngột ngạt.
Ai ngờ, Tề Thiệu căn bản không thèm để ý: “Ông có bệnh?”
“Cái gì?” George nghe không hiểu ý của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.