George uống cạn, quay đầu nhìn, nói: "Tề tiên sinh, sao cậu không uống?” Tề Thiệu nâng ly rượu hơi lay động, chất lỏng màu đỏ vẽ ra một đường cong xinh đẹp, mùi rượu tỏa ra bốn phía, hắn chậm rãi nói: "Rượu ngon, chỉ là..." “Cái gì?” Tề Thiệu đưa ly rượu lên miệng, nói: "Uống hết sẽ say chứ?” George cười lớn, nói: "Tửu lượng của Tề tiên sinh không được sao? Vậy thì tùy tiện uống một chút là được.” Đúng như lời hắn nói, Tề Thiệu giơ ly rượu lên uống một ngụm lớn, George thấy thế, trong mắt hiện lên một ý cười... George ngoài miệng nói là tùy ý, nhưng luôn cố ý vô tình mời rượu, để Tề Thiệu uống thêm vài ngụm. Ngay cả Cố Vân Khê cũng không buông tha, nói cái gì dị ứng cồn chính là thiếu rèn luyện, luyện nhiều một chút là được rồi. Cố Vân Khê nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ này, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa ly rượu đỏ đến trước mặt George. “Nào, mời ngài uống một ly.” Giọng George dừng lại, vẻ mặt phức tạp. Cố Vân Khê lạnh nhạt hỏi ông ta: "Sao? Khinh thường tôi?” George biết cô khó chơi, nhưng, không ngờ lại khó chơi như vậy, nhưng rất nhanh trong cái khó ló cái khôn, nói: "Không, không phải, tôi đột nhiên nghĩ đến thầy cô, trong tay ông ấy có mấy bằng sáng chế tri thức muốn chuyển hóa, tôi có thể giúp ông ấy, chỉ cần cô chịu uống chén rượu này, tất cả đều không thành vấn đề.” Cố Vân Khê nở nụ cười, nói: “Tôi là người thiếu tiền sao? Ngài cố tình muốn ép bọn tôi uống nhiều rượu như vậy, không phải là bỏ thuốc gì trong rượu rồi chứ?” Lời này vừa nói ra, không khí đều thay đổi. George theo bản năng phản bác: "Cô... sao cô nghĩ vậy? Cho dù bỏ thuốc, cũng không thể ở trước mọi người làm chuyện như vậy được, cô nói có đúng không? Phụ nữ a, đúng là lòng dạ hẹp hòi, không có kiến thức gì hết.” Cố Vân Khê nheo mắt nhìn chằm chằm vào gã ta: "Ông đây là muốn kỳ thị giới tính sao?” George bị cô nhìn mà trong lòng không khỏi dựng hết lông mao, quay đầu nhìn Tề Thiệu, nói: "Tề tiên sinh, cậu còn trẻ tuổi như vậy, lại có tiền, phụ nữ thích cậu cũng còn rất nhiều, nên tận tình vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống thật tốt, ngàn vạn lần không nên vì một thân cây mà buông tha cả rừng rậm nha.” Gã ở trước mặt Cố Vân Khê nói như vậy, là cố ý ghê tởm, ghét bỏ cô. Tề Thiệu không muốn người khác bắt nạt Cố Vân Khê, lạnh giọng nói: "Ông thật đáng thương.” George vô cùng bất ngờ, chưa từng có ai nói gã như vậy, gã là người có tiền có thế có chỗ nào đáng thương chứ? Tề Thiệu thương hại nhìn gã, nói: "Ông chưa từng chân chính yêu một người, cũng không có ai yêu ông, hầu như tất cả mọi người vây quanh ông lấy lòng đều là vì tiền của ông mà thôi.” Cho dù có của cải vô cùng vô tận, nhưng không có người thật lòng đối đãi, thật sự hạnh phúc sao? George thờ phụng tiền, vì có tiền là có thể mua được tất cả, có tiền thì không gì không làm được. Cố Vân Khê khịt mũi coi thường, hai loại giá trị quan hoàn toàn bất đồng, không có biện pháp cứu chữa. Nhưng vào lúc này, cửa lớn của nhà hàng bị đẩy mạnh, một đám người mặc đồng phục xông vào. “Cảnh sát đây, đừng nhúc nhích.” Các thực khách bị biến cố bất ngờ làm cho sợ ngây người, nói: "Đang yên đang lành sao lại có cảnh sát ở đây chứ?” “Ăn một bữa cơm mà thôi, có cần phải như vậy không?” Vị cảnh sát cầm đầu thần sắc nghiêm túc nói: "Chúng tôi nhận được báo cáo, có người ở chỗ này hút độc phẩm, mời mọi người phối hợp một chút.” Mọi người lúc này như bừng tỉnh, trách không được, cảnh sát nếu dân không cử quan không truy cứu, nhưng có người tố cáo thì bọn nhất định phải làm đúng quy trình rồi. Ông chủ nhà hàng nghe tin chạy tới, quýnh cả lên: "Vị cảnh sát này, các vị nhất định hiểu lầm rồi, nhà hàng chúng tôi không cung cấp độc phẩm.” Cảnh sát phất phất tay, ý bảo đồng nghiệp mau chóng đi kiểm tra xung quanh. Các thực khách mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn rất phối hợp. Bỗng nhiên, có người kêu lên một tiếng: "A.” Mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy một nữ khách hàng ôm n.g.ự.c nôn mửa không ngừng. Cảnh sát tiến lên xem xét: "Đây là làm sao vậy? Cô tên gì?” Nữ khách hàng thần sắc hoảng hốt, như không nghe thấy, cảnh sát là người có kinh nghiệm, vừa nhìn liền biết không thích hợp. Đây hình như là triệu chứng của việc hút độc phẩm Anh nhìn về phía thực khách ngồi cùng bàn, nói: "Cô ấy tên là gì?” Cố Vân Khê thần sắc phức tạp nhìn một màn này, giơ tay phải lên, nói: "Pass, cô và George tiên sinh đi cùng với nhau." Vị cảnh sát lúc này mới chú ý tới George ngồi cùng bàn, trong lòng cả kinh, chuyện này có chút khó rồi nha. George rất nổi tiếng, thường xuyên tiếp nhận phỏng vấn, rất nhiều người đều biết gã là một siêu phú hào. "George tiên sinh, xin chào, tôi là Mike của cục cảnh sát thị trấn Cambridge, rất vui được biết ngài. Xin hỏi, ngài và vị tiểu thư này có quan hệ gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]