George uống cạn, quay đầu nhìn, nói: "Tề tiên sinh, sao cậu không uống?”
Tề Thiệu nâng ly rượu hơi lay động, chất lỏng màu đỏ vẽ ra một đường cong xinh đẹp, mùi rượu tỏa ra bốn phía, hắn chậm rãi nói: "Rượu ngon, chỉ là..."
“Cái gì?”
Tề Thiệu đưa ly rượu lên miệng, nói: "Uống hết sẽ say chứ?”
George cười lớn, nói: "Tửu lượng của Tề tiên sinh không được sao? Vậy thì tùy tiện uống một chút là được.”
Đúng như lời hắn nói, Tề Thiệu giơ ly rượu lên uống một ngụm lớn, George thấy thế, trong mắt hiện lên một ý cười...
George ngoài miệng nói là tùy ý, nhưng luôn cố ý vô tình mời rượu, để Tề Thiệu uống thêm vài ngụm.
Ngay cả Cố Vân Khê cũng không buông tha, nói cái gì dị ứng cồn chính là thiếu rèn luyện, luyện nhiều một chút là được rồi.
Cố Vân Khê nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ này, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa ly rượu đỏ đến trước mặt George.
“Nào, mời ngài uống một ly.”
Giọng George dừng lại, vẻ mặt phức tạp.
Cố Vân Khê lạnh nhạt hỏi ông ta: "Sao? Khinh thường tôi?”
George biết cô khó chơi, nhưng, không ngờ lại khó chơi như vậy, nhưng rất nhanh trong cái khó ló cái khôn, nói: "Không, không phải, tôi đột nhiên nghĩ đến thầy cô, trong tay ông ấy có mấy bằng sáng chế tri thức muốn chuyển hóa, tôi có thể giúp ông ấy, chỉ cần cô chịu uống chén rượu này, tất cả đều không thành vấn đề.”
Cố Vân Khê nở nụ cười, nói: “Tôi là người thiếu tiền sao? Ngài cố tình muốn ép bọn tôi uống nhiều rượu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607204/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.