“Em đã nhớ, chị vợ.” Tề Thiệu kêu rất tự nhiên.
Cố Vân Thải: “...”
Quên đi, hắn thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.
“Tiểu Khê, chị muốn đến khách sạn Ngũ Hồ học đầu bếp.”
Cố Vân Khê tôn trọng sự lựa chọn của chị, phải nhân lúc tuổi còn trẻ thử nhiều thứ mới mẻ. “Được, thuận tiện học quản lý, tài sản của chị chị cũng phải học cách tự mình quản lý, đừng trông cậy vào chồng tương lai giúp chị quản lý, chỉ có nắm tiền bạc trong tay mới đáng tin cậy nhất.”
Đàn ông cho dù đối xử tốt với mình như thế nào cũng không thể đem hy vọng đều ký thác ở trên người bọn họ.
Có lúc cô không rõ, những nhà giàu chỉ có một con gái, bọn họ thà rằng bồi dưỡng con rể từ sớm chứ không muốn cẩn thận dạy dỗ con gái từ nhỏ.
Tâm tư con người luôn có mặt trái, lựa chọn con rể phải thật cẩn thận, sau này con gái mới không phải chịu khổ.
Thay vì đánh canh bạc cược trên lương tâm của người ở rể, không bằng để cho con gái độc nhất nắm giữ quyền lực.
“Được.” Cố Vân Thái vô cùng tin tưởng em gái, lời em gái nói luôn luôn đúng.
Ngay lúc bọn họ chia tay, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chị Tiểu Khê.”
Cố Vân Khê quay đầu nhìn, lại là anh em Hoắc Minh Duyệt.
“Là Tiểu Duyệt, sao em lại ở đây?”
“Em thi đậu MIT.” Đôi mắt Hoắc Minh Duyệt tỏa sáng lấp lánh. “Em theo bước chân của chị tới đây.”
Cố Vân Khê ngây ngẩn cả người, cô bỗng nhiên nhớ tới những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607177/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.