Cô chỉ thay đổi chuyên ngành, chứ không phải bị ngu đi!
Cố Vân Khê kỳ quái hỏi ngược lại, "Tôi mười lăm tuổi phải dựa vào nghiên cứu phát triển phần mềm thực hiện tài phú tự do, phát biểu luận văn ở tạp chí khoa học nổi danh nhất, cho nên học tiếng Latin là chuyện rất khó sao?”
Krillin: Bị lộ rồi, đáng ghét!
Krillin cực kỳ không cam lòng, nếu như không có sự xuất hiện của cô, thì hắn ta là người có khả năng làm học trò của giáo sư Miller nhất.
Hắn cầm lấy luận văn, nhìn thật kỹ, cố gắng muốn bới móc, nhưng, xem ra hắn... không tìm ra một chút tật xấu nào.
Lấy ánh mắt cùng kiến thức của hắn ta, không thể không thừa nhận, luận văn này mạnh hơn rất nhiều lần so với ba người bọn họ.
Đơn giản mà nói, luận văn của bọn họ chắp vá là cấp bậc thạc sĩ, mà Cố Vân Khê đã là cấp bậc tiến sĩ.
Vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng nổi, "Cô làm sao làm được? Ngắn ngủi một tuần sao có thể viết ra loại luận văn trình độ này?”
Cố Vân Khê thờ ơ nói, "Tùy tiện liền làm được, một chút cũng không khó.” Dù sao lúc trước đã chuẩn bị đầy đủ.
Krillin rất muốn đánh người!
Giáo sư Miller không quan tâm sóng gió giữa bọn họ, ông chỉ nhìn kết quả.
“Cố, chờ phát biểu luận văn, tôi muốn tổ chức tiệc rượu chúc mừng, thuận tiện giới thiệu em với mọi người.”
Trong lòng Cố Vân Khê vui sướng, "Vâng, thưa thầy.”
Vừa rồi còn là giáo sư, lúc này lập tức đổi giọng.
Giáo sư Miller nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607133/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.