“Bà nội, Cố Vân Khê rất mạnh, cô ấy có thể đưa ba con vào đại lao, cũng có thể đưa chúng ta vào trong đó. Bà đây không phải là hại con cháu mình sao?”
Sắc mặt Mạc lão thái lúc xanh lúc trắng, xem ra là tức giận không nhẹ, bà ta đã lớn tuổi rồi còn làm những chuyện như vậy, tất cả là vì ai đây? Còn không phải là vì đám con cháu này sao?!
“Không phải như vậy, Cố Hải Triều, cậu đây là nói bậy. Câu ta đang cố ý ly gián nhà chúng ta.”
“Vậy, để cô ấy nói chuyện trực tiếp với hai người đi.” Cố Hải Triều cười to, trực tiếp gọi điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên bảy lần, đối phương mới tiếp nhận, thanh âm còn mang theo một tia buồn ngủ. “A lô.”
“Tiểu Khê, anh đã đến HK, người Mạc gia đều ở bên cạnh anh, em nói với họ vài câu đi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó vang lên giọng nói của Cố Vân Khê: "Các người đã biết chuyện hết rồi sao? Nhưng các người cứ yên tâm, tôi sẽ không hà khắc, tính toán chi li về các khoản phí sinh hoạt, tiền thuốc men của các người làm gì đâu. Nếu có nhu cầu cấp bách phải dùng đến tiền, bất cứ lúc nào các người cũng có thể liên lạc với trợ lý của tôi."
"Cô đúng là không biết xấu hổ, cô cũng không họ Mạc, có tư cách gì..." Mạc lão phu nhân vừa nghe cô nói chuyện bình thản như vậy, cả người đều tức điên lên.
Giọng nói của Cố Vân Khê không mang theo chút hơi ấm nào vang lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607094/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.