Trong lòng Tề Thiệu khẽ rục rịch: “Đèn LED? Loại có hai cực chiếu sáng? Loại đèn chiếu có hai màu đỏ vàng?”
“Đúng, phải có màu trắng mới được.” Cố Vân Khê có chút rục rịch, muốn chơi một chút.
Điều này lại liên quan đến một ngành học, khoa học chính là vô số nhánh nhỏ của mỗi ngành có liên quan với nhau tạo thành.
Quên đi, vẫn là giữ nguyên đi, hiện tại cô bận không quản nổi.
Hai người trò chuyện hứng khởi, từ điện tử công trình, đến máy tính, vật lý, sinh hóa học...
Hoắc Vân Sơn rất mơ hồ, nhìn dáng vẻ thao thao bất tuyệt của bọn họ giống như có thể trò chuyện suốt một ngày, anh nhịn không được nói: “Hai người mau làm ra máy bay không người lái đi, tất cả mọi người đều đang trông chờ.”
Hai người nhìn nhau, không tiếng động thở dài, lại lao đầu vào phòng thí nghiệm.
Chờ đến khi hai người ra khỏi phòng thí nghiệm một lần nữa, Cố Vân Khê hoa mắt, hai mí mắt như bị quả cân đè sụp, tóc rối bù, giống một bà điên.
“Sống như này so với chó còn mệt hơn, chắc chắn không có lần sau.”
Tề Thiệu khá hơn cô một chút, nhưng khí sắc cũng rất kém cỏi, hắn ngồi trên sô pha không muốn nhúc nhích.
Hoắc Vân Sơn rót nước ấm đưa cho hai người bọn họ, vội vàng hỏi: “Thành công chưa?”
Cả người Cố Vân Khê mệt mỏi, chỉ giơ ngón tay cái làm một động tác thắng lợi.
“Tôi muốn làm thí nghiệm trên không, chỗ phải rộng, phải trống trải.”
Hoắc Vân Sơn kích động nhảy dựng lên: “Được được, thật tốt quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607017/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.