Mỗi khi nhìn thấy những video tuyên truyền về sự vĩ đại, sự hy sinh của các nhà khoa học, trong lòng cô cảm thấy bội phục đồng thời không nhịn được muốn thở dài.
Mỗi một thời đại đều sẽ xuất hiện những người xả thân vì nghiệp lớn, tất cả nhân vật vì nước quên thân, họ là vĩ nhân của dân tộc, cô cực kỳ khâm phục, nhưng không thể trở thành người như vậy.
Nếu sống trong thời đại chiến tranh, khi cần cô dũng cảm đứng ra, cô sẽ không do dự.
Nhưng hiện tại, đất nước không phải không có cô thì không thể lớn mạnh, cô cũng không lợi hại như vậy.
Cứ để cho cô sống cuộc sống của người bình thường đi.
Nếu cuối cùng cấp trên không cho cô xuất ngoại, cô cũng chịu, cô có thể tự xây dựng Sở nghiên cứu của riêng cô, cũng có thể đi theo các nhà tư bản, đều là lựa chọn không tệ.
“Cô…” Hoắc Vân Sơn sau khi trải qua khiếp sợ ban đầu, vậy mà bình tĩnh rất nhanh, anh có một loại cảm giác quả nhiên là như vậy.
Anh không ngốc, sao lại chưa từng phát hiện ra tính cách thật sự của Cố Vân Khê, cô vốn không hề che giấu.
“Quên đi, đây là chuyện lãnh đạo cần quan tâm chứ không phải tôi.”
Anh bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may là cô không thiếu tiền, cũng không say mê quyền thế, không dễ dàng bị người xấu mua chuộc.
Nếu nghĩ theo hướng đó, cô thích ăn ngon thì làm sao? Cũng không phải ăn không nổi.
Thích hưởng thụ thì sao, cô có tiền!
Điểm mấu chốt của con người chính là đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3607013/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.