Tề Thiệu cười lạnh một tiếng, "Anh dám cam đoan 100% sao? Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, anh chịu trách nhiệm sao? Cho dù tôi g.i.ế.c anh thì có ích lợi gì? Cho nên nói, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào lấy Tiểu Khê ra làm mồi câu.”
Hắn đối với thế giới này cũng không có cái tình yêu gì, nhưng bởi vì có Cố Vân Khê, hắn nguyện ý tạo ra một thế giới tương đối an toàn, để cho cô bình an lớn lên, trưởng thành, chậm rãi già đi.
"Trong mắt các người, cô ấy chỉ là một người có giá trị lợi dụng, nhưng đối với tôi mà nói, cô ấy là bảo vật vô giá, là thứ tồn tại không thể thay thế trên đời này."
Tim Cố Vân Khê đập thình thịch vài cái.
Tình yêu nồng nhiệt trắng trợn như vậy, làm cho người ta khó có thể chống cự được nha.
Ánh mắt cô mềm mại hơn, nói: "Tôi không sao, anh đừng lo lắng.”
Tề Thiệu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trong mắt tràn đầy kiên định, "Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì, tôi muốn em sống thật tốt, sống hạnh phúc, sống thật lâu thật lâu, cùng tôi bạc đầu đến già.”
Cố Vân Khê nghe hắn nói vậy không cảm thấy xấu hổ mà là động tâm, khóe miệng dần dần giương lên, ngọt ngào trong lòng dần dần dâng lên.
Hoắc Vân Sơn bị nhét một nắm cơm chó, không ăn cơm cũng no.
Tuổi trẻ thật tốt, tình yêu say đắm thời niên thiếu thuần túy nhất, chân thành nhất, đó là 2 thứ mà người trưởng thành luôn có thói quen cân nhắc lợi hại trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606979/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.