Tưởng Quảng Xương xoa xoa mi tâm, anh ta bại trận, thua, thua, thua tâm đến tâm phục khẩu phục.
Mặt Anh B như bị đánh sưng lên, trong lòng hắn thật sự rất mệt mỏi, nói: "Máy khắc quang kia...tôi cần thời gian để suy nghĩ."
Cố Vân Khê ăn xong điểm tâm, ung dung, tao nhã lau miệng, sau đó đứng lên, nói: "Hai vị cứ từ từ suy nghĩ, tôi thì không thiếu tiền, cũng không thiếu mấy phần mềm kỹ thuật kia, nhưng các người nhất định phải dùng được thứ tôi thích để đổi."
Cô đảo khách thành chủ, tiết tấu đắn đo thỏa đáng.
“Chị Triệu, đi thôi, chúng ta đi tìm người hỏi xem có thứ gì tốt không? A, đúng rồi, thông báo cho vệ sĩ của tôi, giữ vững tinh thần 24/24.”
Anh B đưa mắt nhìn cô gái kia rời đi, không khỏi nhíu mày, "Có phải cô ta biết gì rồi không? Không chỉ dẫn theo bảo mẫu, còn không biết bên cạnh đã dẫn theo bao nhiêu vệ sĩ nữa.”
Trong lòng Tưởng Quảng Xương có chút là lạ, nhưng lại không biết đây là cảm giác gì. Anh ta chỉ biết đây là cảm giác rất không tốt, cô cố ý nói mình dẫn theo vệ sĩ, là thuận miệng nói, hay là có thâm ý gì?
Không thể nào, cô cho dù có thông minh đến đâu thì cũng là người thường mà thôi, có thể do tính tình của cô trước giờ luôn cẩn thận.
“Anh thật sự muốn làm cái máy đó sao?”
“Tôi phải về xin chỉ thị mới biết được.”Anh B cũng không làm chủ được chuyện này.
Vừa rời khỏi tầm mắt hai người, chị Triệu cũng có chút hưng phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606976/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.