Thâm Thành, Cố Vân Khê vừa xuống máy bay liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trong đám người, Tề Thiệu mặc một thân áo trắng, trông anh tựa như 'hạc đứng giữa bầy gà’, cực kỳ nổi bật.
“Tiểu Khê, tôi ở đây.”
Cố Vân Khê bước nhanh tới chỗ anh: "Trời nóng như vậy sao anh lại chạy tới đây? Không phải đã nói gặp ở khách sạn rồi sao?”
"Tôi muốn gặp em sớm một chút.”Tề Thiệu rất tự nhiên tiếp nhận hành lý của cô, "Sớm một khắc cũng tốt, dù sao tôi cũng rất nhớ em.”
Hoắc Vân Sơn đi theo phía sau:...
Giới trẻ các người bây giờ cũng thật buồn nôn nha!
“Tề Thiệu, chân cậu đã khỏi chưa?”
Tề Thiệu lúc này như mới nhận ra sự tồn tại của anh, không khỏi bất an. Tại sao lại là anh ta? Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi sao? Nhưng hiện tại hắn không thể hỏi được.
“Cũng đã ổn rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Đoàn người tán gẫu vài câu, ngồi xe trực tiếp đi tới khách sạn Ngũ Hồ.
Cố Vân Khê vẫn đặt phòng như lúc trước, vì cô thích phong cảnh ở nơi này.
“Tôi đã đặt phòng ở khách sạn Ngũ Hồ rồi, anh hiện đang ở đâu?”
"Sao cô không ở khách sạn mà tôi đã giới thiệu cho cô?”Tưởng Quảng Xương giả vờ đi công tác để tới đây. Ban đầu, cũng vì để an toàn, anh ta và Cố Vân Khê phải tách ra nhau.
Vì thế, anh ta cố ý đến sớm hơn một ngày.
“Tôi không có thói quen đặt sự an toàn của mình vào trong tay của người khác, đó là hành vi ngu xuẩn.”Cố Vân Khê nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606968/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.