Anh em Cố gia như đang suy nghĩ gì đó. Cố Hải Ba mím môi, nói: "Em gái, em đã dạy cho anh một bài học.”
Cậu nghĩ, cả đời này cũng sẽ không quên được chiêu thức rút củi dưới đáy nồi này.
Trong lúc đàm tiếu, mọi phiền muộn mấy ngày qua của bọn họ đã tan thành mây khói.
“Em phải ra nước ngoài, sau này Cố gia còn phải dựa vào hai người.”Cố Vân Khê cười híp mắt ôm cánh tay chị gái: “Chị cũng không cần nản lòng, kinh nghiệm và tâm trí mỗi người không giống nhau, thời gian sẽ lắng đọng tất cả, cũng sẽ mang đến cho chúng ta thêm trí tuệ,rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ trưởng thành. Khi trưởng thành, chúng ta sẽ thành thạo đối mặt với mỗi một lần khiêu chiến của cuộc đời này.”
Vài ngày sau, Ngụy tổng đã gọi điện thoại tới nói cho cô: "Tôi đã đưa Cố Như đến một gia đình trong khe núi. Nơi đó là núi cao xa xôi, đường núi cũng gập ghềnh khó đi, cả đời cô ta chắc cũng không ra được nữa.”
Cố Vân Khê cảm thấy như vậy cũng rất tốt, dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy, trước tiên cô ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề cơm áo gạo tiền, hẳn là không có dư lực để hại người nữa.
“Vậy anh em Cố Gia Vượng hiện đang ở đâu.”
Giọng Ngụy tổng có chút khác thường, "Tôi vốn định đưa bọn họ về Hải Thành, nhưng Cố Như muốn c.h.ế.t muốn sống khóc rống không chịu, nói là không nỡ xa bọn họ. Vì vậy tôi liền đưa bọn họ cùng đi, tin tưởng bọn họ dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606935/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.