Đe dọa tự sát là một chuyện rất buồn cười, nó chỉ có ích cho người quan tâm đến mình. Nhưng, đối với những người không quan tâm đến mình mà cũng làm như vậy, thì cũng chắc có ích gì, không chừng người ta còn muốn mình mau c.h.ế.t sớm một chút để coi được kịch hay. Cố Như tức giận đến méo miệng: “Cô sao có thể hung tàn như thế, lãnh khốc vô tình đến như thế chứ?’ Chủ tịch Ngụy ở trong điện thoại nghe rõ ràng, đối với Cố Như, đối với Cố Vân Khê ấn tượng rất khác. Tề lão tiên sinh khi nhắc đến Cố Vân Khê này liền khen không dứt miệng, khen đến ba hoa chích chòe, khi đó ông còn cảm thấy ông ta quá khoa trương đi. Nhưng bây giờ khi tiếp xúc với cô, ông phát hiện cô gái này cũng không phải là vật trong ao. Mỗi một câu nói của cô đều đ.â.m trúng vào yếu điểm của người khác. Như chuyện này, một câu nói của cô đã trực tiếp cắt đứt đường lui của Cố Như. Hơn nữa, trước mặt Cố Như, cô thuật lại từng chuyện cô ta làm, từng bước từng bước làm cho cô ta tuyệt vọng, không còn cơ hội trở mình. Muốn g.i.ế.c người thì g.i.ế.c tâm trước, cùng lắm cũng chỉ có thể như thế này. Nếu đã không có việc gì thì ngàn vạn lần cũng không được đắc tội loại người này. Ông cũng sẽ dặn dò con cháu Ngụy gia mình thật kỹ. “Cố Vân Khê tiểu thư, cháu cứ nói tiếp đi, tôi đang nghe đây.” Cố Vân Khê nhìn Cố Như thần sắc cứng ngắc đứng ở kia, trong mắt hiện lên một tia trào phúng: "Vậy ngài có biết, khi Cố Như vừa trở về Hải Thành, anh trai của cô ta liền uống thuốc chuột tự sát, đổ hết mọi chuyện lên đầu cháu và người nhà của cháu không? Cô ta náo loạn như thế nào thì cũng là chuyện nhỏ, cháu có thể xem như cô ta còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu chuyện. Nhưng việc đích thân xúi giục anh em ruột của mình uống thuốc chuột tự sát, như vậy xem ra, lòng dạ người này còn có thể dùng được sao?" Chủ tịch Ngụy hít một hơi khí lạnh, bị lời nói của cô dọa cho đổ một thân mồ hôi lạnh. Ngay cả anh em ruột thịt của mình cũng có thể lợi dụng thì lòng dạ phải độc ác đến cỡ nào? Cô ta ngay cả anh em ruột của mình cũng tính kế, có thể nói tâm địa vô cùng ác độc lại ích kỷ, loại người này làm sao có thể có tình cảm thật lòng với Ngụy gia đây? Là tự sát nha, đây không phải là chuyện chơi, chỉ cần không cẩn thận một chút liền thật sự mất mạng. Ngụy gia cùng cô ta không có nửa điểm quan hệ huyết thống, nuôi một người như vậy, thì khác nào nuôi ong tay áo, nuôi khỉ vào nhà đâu chứ. Cố Vân Khê đánh thêm một đòn nặng nề: "Nghe nói ngài đối với con cháu của Ngụy gia đặc biệt coi trọng về tâm đức và giáo dục làm người. Nếu trong Ngụy gia của ngài có một người như vậy sống ở đó, ngài dám yên tâm để con cháu ngài tiếp xúc với cô ta sao?" Phản ứng đầu tiên của Ngụy tổng chính là cháu trai nhỏ Ngụy Luật của ông, quan hệ giữa thằng bé và Cố Như vô cùng tốt, so với chị em ruột còn muốn thân hơn. Nghĩ đến đây không khỏi rùng mình một cái. Hai chân Cố Như đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, khàn cả giọng thét chói tai, "Ông nội, không phải do cháu xúi giục, mà là do anh em bọn họ làm việc quá tuyệt tình, áp bức anh trai cháu đến hỏng rồi, anh ấy không chịu nỗi nên mới nghĩ quẩn như vậy. Ông nội, ông nhất định phải tin cháu, ông không hiểu Cố Vân Khê, con người cô ta tâm địa ngoan độc..." Đối mặt với tiếng thét chói tai không khống chế được của cô ta, Ngụy tổng chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Tiểu thư Cố Vân Khê, cảm ơn cháu đã nhắc nhở, hôm nay coi như Ngụy gia chúng tôi nợ cháu một ân tình đi.” Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, phàm là người có thể gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đều là người cực kỳ lợi hại. “Vậy thì không cần, ngài chỉ cần giúp cháu xử lý cô ta là được. Cháu muốn cô ta và cả nhà của cô ta từ nay về sau không được phép xuất hiện trước mặt cháu nữa.” Ngụy tổng ngay lập tức đáp ứng, "Được.” Cố Vân Khê trước khi cúp điện thoại, bỗng nhiên nói một câu, "Đúng rồi, sau lưng cô ta còn có người giúp đỡ, cháu không thể điều tra được, bên phía ngài cũng phải cẩn thận một chút.” Ngụy tổng không khỏi rùng mình, vội nói: "Cảm ơn cháu, tạm biệt.” Cố Vân Khê tiện tay ném điện thoại vào trong túi, hai tay đút vào túi áo, thong dong nói: “Thế nào? Cô thấy có hài lòng không?” Mọi chuyện hiện tại đều đã định, Cố Như ôm n.g.ự.c khụy xuống, hai mắt sưng đỏ, hận nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: "Cố Vân Khê, cô không có chứng cứ, sao có thể ăn nói lung tung như vậy, cô đã hủy hoại cuộc đời tôi.” Cố Vân Khê nhíu mày, bật cười: "Chứng cứ gì? Tôi không cần mấy thứ đó. Dù sao tôi cũng không phải quan tòa phán án mà khi nói chuyện đều phải cần có chứng cứ.”Nói xong, như lại nghĩ đến gì đó, cô lại nói: “Cố Như à, cô xem, cô chỉ dám đùa giỡn với anh chị tôi, mà tôi, có thể trực tiếp nói chuyện với người quyết định vận mệnh của cô. Đây chính là sự khác nhau giữa tôi và cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]