Cố Vân Khê hất tay hắn ra, nói: "Không cần, tôi tự lo được.”
Cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn chằm chằm Tề Thiệu. Tề Thiệu bị cô nhìn như vậy, có chút lo lắng, vội hỏi: "Sao vậy?”
“Chuyện cảnh sát lúc nãy….. là anh làm đúng không?” Cố Vân Khê nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn khi nhìn Chu Ngọc Thành.
“Em... "Tề Thiệu không khỏi cảm khái sự nhạy bén của cô. Hắn cũng không muốn lừa cô, thành thật nói: " Đúng vậy. Ông ta dám khi dễ em, tôi sẽ khiến cho ông ta muốn c.h.ế.t cũng không xong.”
Này vẫn là nhẹ, nếu không phải là còn có chút cố kỵ đám người nước ngoài kia, hắn thật sự muốn đánh gãy toàn bộ tứ chi của tên kia.
Cố Vân Khê có chút kinh hãi, cô chưa bao giờ biết hắn lại còn có một mặt này.
Có một số người có chỉ số thông minh cao thường tương đối quái gở, đối với sinh mệnh cũng rất không quan tâm, cho nên nếu không ngăn chặn kịp thời, bọn họ rất dễ dàng đi vào con đường phạm tội.
Cô giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, nghiêm túc nhìn vào mắt nhau, nói: "Tề Thiệu, vì loại người này mà làm bẩn tay mình thì thật không đáng. Hứa với tôi, lần sau đừng làm những chuyện như vậy nữa, cứ để pháp luật trừng trị bọn hắn đi.”
Có một số việc không thể bắt đầu, vì một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được.
Tề Thiệu trở tay giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, đáng thương nhìn cô, nói: "Khi tôi tức giận thì sẽ không quản được mình, em hãy ở cạnh tôi, quản tôi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606878/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.