Nụ cười của Chu Ngọc Thành dần dần cứng ngắc, nói: "Ách, cô có thể lặp lại lần nữa không? Tôi nghe không rõ.”
Cố Vân Khê nói lại một lần nữa, trong sự tao nhã lộ ra vẻ rụt rè.
Chu Ngọc Thành rất xấu hổ: "Vậy... cô có thể dùng tiếng Trung nói không?”
Cố Vân Khê vô cùng kinh ngạc: "Ông nghe không hiểu tiếng Anh? Không phải ông tới từ HK sao? Tiếng Anh ở đó rất phổ biến nha.”
Chu Ngọc Thành tuy cảm thấy Cố Vân Khê chỉ thuận miệng nói, không phải cố ý nhục nhã hắn, nhưng đáy lòng nổi lên một tia nhục nhã: "Tôi..... hồi nhỏ đọc sách không nhiều lắm.”
Cố Vân Khê nhìn bộ dáng khó xử của hắn ta, khóe miệng hơi nhếch lên, đây tính là gì đâu, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
"Điều đó thực sự quá tồi tệ. Tôi thường nói với gia đình mình rằng bằng cấp, mặc dù không đại diện cho phẩm chất của một người, nhưng nó có thể đại diện cho chỉ số IQ của một con người."
Đây là đang ám chỉ Chu Ngọc Thành không thông minh sao? IQ không cao? Chu Ngọc Thành có chút chịu không nổi, cô có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không? Miệng thì không biết giữ mồm giữ miệng, EQ thì lại không cao, cả người cũng chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn.
"Cũng không thể nói như vậy, có một số trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như tôi từ nhỏ gia cảnh không tốt, không có khả năng đọc nhiều đọc sách, nhưng tôi lại có thể dựa vào nỗ lực của mình, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, vì gia nghiệp này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606863/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.