Không biết vì sao mà nụ cười trên mặt Chu Ngọc Thành càng tăng lên, càng thêm mấy phần nhiệt tình.
“Con gái mà, an tĩnh dịu dàng mới là chính đạo, tôi không thích loại đàn bà chỉ biết làm loạn, điên điên khùng khùng”.
Cố Hải Triều nghe xong luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng nhất thời anh không nhớ ra.
Cố Vân Khê nhạy cảm hơn nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, hắn rất hài lòng? Hài lòng dáng vẻ cô ngại ngùng như thế sao? Ừ, vậy thì càng thú vị hơn.
Một giọng nói mãnh liệt vang lên: "Này, cô kia lại đây, chính là cô đó, người mặc váy màu xanh da trời”.
Là tiếng rắm từ miệng thằng con trai sáu tuổi của Chu Ngọc Thành, đứa nhỏ mặc bộ âu phục, lớn lên trắng nõn mềm mại, nhìn rất đáng yêu.
Nhưng dáng vẻ hung dữ vặn vẹo phá hư cả khuôn mặt.
“Tôi đang khát, muốn uống nước”.
Cố Vân Khê nhìn bộ váy màu xanh da trời cô đang mặc, nhìn cô giống người dễ bị bắt nạt hả?
“Mau lấy cho Chu tiểu thiếu gia một ly nước lọc”.
“Tôi không uống nước người khác rót, cô ta phải rót cho tôi.” Chu Tử Duệ lớn tiếng la hét: “Nước tôi uống chỉ được ấm sáu mươi độ, không thể lớn hơn cũng không thể bé hơn một độ, mau đi lấy nước cho tôi.”
Cố Vân Khê nhíu mày, cô ghét nhất là con nít thiếu dạy dỗ.
Cô ra vẻ mờ mịt khó hiểu: "Tôi không biết làm, cậu làm mẫu cho tôi xem đi”.
“Ngu c.h.ế.t đi được”. Chu Tử Duệ hung hăng trừng mắt nhìn cô, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606852/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.