Tề Thiệu cười mà không nói gì.
Trình Nhất Tề giấu đi vẻ mặt phức tạp của mình, hạ giọng nói: “Cậu…có thể giúp cha cháu được không? Nếu trên người ông ấy có vết nhơ nào, anh em chúng cháu sẽ không thể ngẩng mặt lên nhìn người nữa.”
Dưới anh ta còn có một em trai và một em gái. Em trai so với anh ta thì may mắn hơn nhiều, dù sao thằng bé cũng là con út, lại không cần phải lo chuyện kế thừa gia nghiệp, cho nên rất được cha mẹ yêu thương.
Tề Thiệu trầm mặc hồi lâu, nói: "Tôi được lợi gì?”
Trình Nhất Tề cười khổ hai tiếng, Tề Thiệu thật sự rất khó chơi, đánh bài tình cảm là vô dụng với hắn, giữa bọn họ cũng chỉ có thể giao dịch.
“Cháu sẽ chủ động rời khỏi Tề thị.”
Chủ động rời đi, còn có thể lưu lại vài phần thể diện, thậm chí hình tượng của cả nhà bọn họ trong mắt Tề lão gia cũng sẽ tốt hơn.
Tề Thiệu hất cằm, nhìn anh ta nói: "Cháu cũng phải mang tất cả bọn họ đi.”
Không tốn một con cờ mà vẫn có thể khống chế được toàn cục diện, đó mới là thủ đoạn cao minh nhất của Tề Thiệu.
“Được." Trong lòng Trình Nhất Tề vô cùng ảm đạm. Cha con bọn họ vất vả nhiều năm mới có thể kiếm được một chỗ đứng ở Tề thị, bây giờ lại...một khi đã sụp đổ thì không gì có thể vãn hồi.
“Cậu rõ ràng cũng không để ý gì đến Tề thị, tại sao còn muốn tranh giành nó làm gì?”
Tề Thiệu đối với việc kinh doanh công ty không có hứng thú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606833/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.