“A Thiệu, con khá hơn chút nào chưa?”
Tề Thiệu sắc mặt tái nhợt, gầy đến dọa người. “Khá hơn rất nhiều rồi. Buổi tối con cũng có thể an ổn ngủ hai tiếng rồi.”
Lời này nói ra càng làm cho Tề lão gia tử trong lòng khó chịu.
“A Thiệu, nếu bắt được hung thủ, con sẽ làm gì?”
Trong mắt Tề Thiệu bỗng hiện lên một tia trào phúng: "Còn làm như thế nào nữa chứ? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể vận dụng tư hình với bọn hắn hay sao? Đây là một xã hội pháp chế, đương nhiên là phải để cho pháp luật trừng phạt.”
"Nhưng, như vậy sẽ gây tổn hại đến thanh danh của gia tộc..." Tề lão gia lúc còn trẻ cũng rất có thủ đoạn, nhưng khi càng lớn tuổi, ông cũng có chút nhân từ nên muốn nương tay.
Tề Thiệu lạnh lùng hỏi lại: "Cho nên, lần lượt dung túng để hắn đến g.i.ế.c chúng ta sao? Nếu đã như vậy thì chúng ta thật sự rất vĩ đại. Nhưng đáng tiếc, con không phải là người như vậy?”
Tề lão gia một trận kinh hãi: "A Thiệu, có phải con đã đoán được cái gì rồi phải không?”
"Có thể mua chuộc được vệ sĩ thân cận bên người con, trong ứng ngoại hợp muốn con phải chết, thì cha nghĩ còn có thể là ai?" Tề Thiệu sắc mặt lạnh lùng: "Nếu con chết, ai là người được hưởng lợi nhiều nhất thì người đó chính là hung thủ."
"Con lần này có thể thoát được cũng xem như là người có vận khí tốt. Nhưng còn lần sau thì sao?” Tề Thiệu nhìn ông một cái thật sâu: "Con cũng chỉ có một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606811/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.