Mạc lão gia tâm như rơi vào hầm băng, g.i.ế.c người mà bọn chúng lại nói đơn giản như vậy, thì cũng biết được, bọn chúng trước đây rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện thất đức?
Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột biết đào động thì sao có thể khá hơn được? Bọn chúng có người mẹ tàn nhẫn như vậy, con cháu phải chăng cũng kế thừa được một phần tâm tính này?
Mạc Tam hít một ngụm khí lạnh, như vậy cũng thật ác độc, hắn ta cũng không dám.
Mắt Mạc Đại sáng lên: “Cha, thừa dịp bọn họ còn chưa về, hay là chúng ta nhanh chóng sắp xếp….”
Ngoài cửa lúc này chợt có động tĩnh, sắc mặt bọn họ bỗng chốc biến đổi, vội chạy ra mở cửa phòng, thì một thân hình nhỏ bé không kịp đứng vững ngã xuống.
Là Tiểu Bát. Cô bé vô cùng sợ hãi nhìn những người lớn này, biểu cảm lại giống như nhìn thấy ma quỷ.
“Bác cả, bác hai, các người muốn g.i.ế.c Cố Vân Khê sao? Các người điên rồi sao? Sao có thể tùy tiện g.i.ế.c người? Cô ấy cũng không phải người bình thường, là thiên tài độc nhất vô nhị của quốc gia…”
Mạc Tam hoảng sợ, vội vàng đuổi con gái đi ra ngoài: "Mau trở về phòng đi.”
Tiểu Bát liều mạng giãy dụa, thét chói tai: "Không thể g.i.ế.c người, không thể g.i.ế.c Cố Vân Khê, cô ấy là người tốt.”
Mạc Nhị giận tím mặt: "Câm miệng, cút về phòng mình đi.”
Mạc Tam ôm chặt lấy con gái gần như là bỏ chạy, hắn cũng tiện tay đóng cửa phòng lại.
Mạc lão gia lớn tiếng quát: "Lão nhị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606782/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.