Con người không phải khi già đi mới trở nên xấu xa, mà là người xấu cho đến khi già cũng không thay đổi được bản tính ác độc.
Mọi người không tự chủ được đều đứng về phía của Cố Vân Khê, ngay cả con cháu của Mạc gia cũng nói thầm với nhau, phê bình việc làm thất đức này của bà ta.
Mạc lão phu nhân tức giận mở to mắt, mặt đỏ bừng, nói: "Cô nói bậy, lúc đó tôi chỉ đi cầu xin cô…”
Bà ta bỗng nhiên tỉnh lại, làm cho mọi người không khỏi hoảng sợ, hai tay Mạc Tam cũng trượt một cái, Mạc lão phu nhân nặng nề ngã sấp xuống đất.
Lần này là ngã thật, âm thanh cũng rất lớn.
Mạc lão phu nhân chỉ cảm thấy xương cốt của mình như đã gảy hết, bà ta quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy được nữa.
Vẻ mặt Cố Vân Khê bình tĩnh: "Mạc lão phu nhân sao lại có thể tỉnh nhanh như vậy? Thật lợi hại, cho dù là hôn mê thì Mạc lão phu nhân cũng có thể nghe được người khác nói chuyện một cách rõ ràng.”
Lời cô nói còn không bằng nói thẳng bà ta chỉ đang giả vờ bất tỉnh.
Mọi người ở đây một lời không thể nói hết tâm trạng hiện giờ của bọn họ là gì? Một câu ngắn gọn, vô cùng kinh ngạc.
Con cháu của Mạc gia thì vô cùng xấu hổ. Một người lớn tuổi cãi không lại một cô bé gái thì liền giả ngất. Chuyện này đồn ra cũng quá mất mặt đi.
Mạc lão phu nhân giãy dụa muốn đứng lên, nhưng xương đùi của bà ta lúc này lại truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606773/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.