“Chờ một chút.”Cố Vân Khê nhấn chuông, một vị y tá nâng một cái khay đi vào.
Một chén thuốc Đông y nóng hổi, một chén cháo trắng hầm nhừ ra, nhìn thấy thôi cũng khiến bụng Tề Thiệu không khỏi kêu lên ùng ục ùng ục.
Y tá cầm lấy thuốc bát thuốc Đông y nóng kia: "Cái này phải uống trước khi ăn cơm.”
Tề Thiệu được Cố Vân Khê đỡ đứng lên, hắn nửa ngồi dậy, cầm lấy chén thuốc kia vô cùng dứt khoát, một ngụm uống sạch. Thuốc đắng như vậy, mà hắn ngay cả lông mày cũng không có nhăn một chút.
“Tôi muốn ăn trứng gà.”
Cố Vân Khê suy nghĩ một chút, cầm một quả trứng gà xuống, đưa qua, "Chỉ có thể ăn một quả, anh không thể ăn quá nhiều.”
Tề Thiệu ăn trứng gà, nhưng vô tình cắn lấy tay cô, khóe miệng khẽ nhếch: "Thật ngọt.”
Cố Vân Khê chớp chớp mắt, hắn là khen trứng gà ngọt, hay là khen tay cô ngọt đây? Không đúng, hình như cô vừa bị trêu chọc.
“Ăn cháo đi.”
Cháo được nấu rất nhừ, nhưng cũng rất thơm.
Tề Thiệu ngồi dậy, cả người vô lực cầm không được chén cháo, thiếu chút nữa chén cháo đã rơi xuống vỡ tung.
Hắn đáng thương nói: "Em đút tôi ăn đi.”
Cố Vân Khê:...... Trai đẹp làm nũng, đúng là không chịu nổi!
Được rồi, cô cầm muỗng từng muỗng đút cho hắn ăn, lúc đầu có chút vụng về, nhưng Tề Thiệu rất phối hợp, còn rất vui vẻ.
“Tiểu Khê, hiện tại tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Hả?” Cố Vân Khê nhíu mày.
“Tôi vẫn còn sống.” Tề Thiệu nhịn không được sờ sờ đầu cô, chân thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606750/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.