Hoắc lão gia không nhịn được cười to: "Trong đám tụi nó thì chỉ được hai đứa cháu này. Đến đây, đến đây, tôi giúp các ông bắt mạch.”
Hai người một bên phối hợp vươn cánh tay, một bên trò chuyện, nhìn bọn họ giống như các lão bằng hữu đã nhiều năm không gặp, bầu không khí cực kỳ thoải mái.
Cố Vân Khê mở to hai mắt, bọn họ thật sự đến khám bệnh? Không phải chứ?!
"Phanh" một tiếng s.ú.n.g vang lên, mọi người chấn động, không tự chủ được đều dừng động tác, nhìn về phía cửa.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Bang! Bang! Bang!
Tiếng s.ú.n.g lại vang lên, tựa hồ như đang đến gần đây vậy.
“Tiểu Khê! Tiểu Khê.” Tề Thiệu run rẩy xuất hiện ở cửa, mồ hôi làm ướt cả tóc, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Trên người hắn vẫn còn truyền dịch!
Cố Vân Khê thấy hắn đứng không vững, vội chạy tới đỡ, "Sao anh lại đứng lên? Mau, về nằm đi.”
Sắc mặt Tề Thiệu tái nhợt như tờ giấy, kéo tay Cố Vân Khê không buông, không chịu quay về giường bệnh, "Có tiếng súng.”
Tại sao lại có tiếng s.ú.n.g ở bệnh viện? Đây là HK phải không, sao lại nguy hiểm như vậy?
Cố Vân Khê không hề lo lắng, người trong phòng này ai cũng là người có tiếng tăm, quyền cao chức trọng, sóng gió nào cũng đã từng trải qua, nên cũng không quá lo lắng: "Yên tâm, bọn họ không vào được đâu, ngoài cửa có người canh gác."
Bên ngoài tiếng s.ú.n.g càng nổ lớn, cũng không biết tình huống thế nào, Tề Thiệu làm sao yên tâm?
Cố Vân Khê đỡ hắn ngồi xuống sô pha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606742/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.