Tề Thiệu chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng nề, làm thế nào cũng không mở ra được. Bốn phía đều tối đen, hắn cố gắng thế nào cũng không đi ra được.
Nhưng, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng chiếu vào, hắn không tự chủ được đi theo nguồn ánh sáng kia.
Cứ đi cứ đi, không biết đi bao lâu, hai chân hắn vô cùng mệt mỏi như nhũn ra, hắn muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là, lúc này hắn lại nghe được một giọng nói rất quen thuộc. Chính là Cố Vân Khê.
Cô ấy đang gọi hắn!
Hắn giật mình một cái, thoát khỏi tầng trói buộc kia, rốt cục cũng đi được ra ngoài.
Hắn mở to mắt, đập vào mắt chính là hai gương mặt quen thuộc: “Cha, Tiểu Khê?"
Giọng nói của hắn khàn khàn, lại rất nhỏ nên những người ở đây không thể nghe thấy.
Tề lão gia không khỏi vui mừng đến bật khóc: "A Thiệu, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Tốt, thật tốt quá.”
Cố Vân Khê hưng phấn tiến lại gần, giơ lên ba ngón tay: "Đây là số mấy?”
“3.” Tề Thiệu quá suy yếu, sắc mặt tái nhợt dọa người, nhưng vẫn cố gắng nói ra đáp án.
Cố Vân Khê như trút được gánh nặng, đầu óc thông minh của hắn không bị đụng hỏng, thật may mắn.
“Đáp đúng rồi, bạn họcTề Thiệu, chúc mừng anh, anh không biến thành đồ ngốc.”
Nụ cười của cô sáng lạn vô cùng, đôi mắt cong cong, phảng phất như chứa một vì sao trong đó vậy.
Tâm Tề Thiệu lập tức an ổn, cô vẫn ở đây! Thật tốt quá!
Thấy Hoắc lão gia đi tới, Tề lão gia lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606732/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.