Tề Thiệu chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng nề, làm thế nào cũng không mở ra được. Bốn phía đều tối đen, hắn cố gắng thế nào cũng không đi ra được. Nhưng, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng chiếu vào, hắn không tự chủ được đi theo nguồn ánh sáng kia. Cứ đi cứ đi, không biết đi bao lâu, hai chân hắn vô cùng mệt mỏi như nhũn ra, hắn muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút. Chỉ là, lúc này hắn lại nghe được một giọng nói rất quen thuộc. Chính là Cố Vân Khê. Cô ấy đang gọi hắn! Hắn giật mình một cái, thoát khỏi tầng trói buộc kia, rốt cục cũng đi được ra ngoài. Hắn mở to mắt, đập vào mắt chính là hai gương mặt quen thuộc: “Cha, Tiểu Khê?" Giọng nói của hắn khàn khàn, lại rất nhỏ nên những người ở đây không thể nghe thấy. Tề lão gia không khỏi vui mừng đến bật khóc: "A Thiệu, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Tốt, thật tốt quá.” Cố Vân Khê hưng phấn tiến lại gần, giơ lên ba ngón tay: "Đây là số mấy?” “3.” Tề Thiệu quá suy yếu, sắc mặt tái nhợt dọa người, nhưng vẫn cố gắng nói ra đáp án. Cố Vân Khê như trút được gánh nặng, đầu óc thông minh của hắn không bị đụng hỏng, thật may mắn. “Đáp đúng rồi, bạn họcTề Thiệu, chúc mừng anh, anh không biến thành đồ ngốc.” Nụ cười của cô sáng lạn vô cùng, đôi mắt cong cong, phảng phất như chứa một vì sao trong đó vậy. Tâm Tề Thiệu lập tức an ổn, cô vẫn ở đây! Thật tốt quá! Thấy Hoắc lão gia đi tới, Tề lão gia lập tức tránh ra: "Hoắc lão gia, mời ngài.” Cố Vân Khê cũng lui về phía sau vài bước, tầm mắt Tề Thiệu ngơ ngác di chuyển theo cô. Hoắc lão gia đưa tay bắt mạch cho Tề Thiệu: “Tay trái được rồi, lại đổi tay phải.” Tề lão gia không tự chủ được ngừng thở, khẩn trương đầu đầy mồ hôi nhìn theo ông: "Thế nào?” Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Hoắc lão gia thu tay lại, khẽ gật đầu: "Máu bầm trong đầu không còn nhiều lắm, những thứ khác thì không có gì đáng lo ngại. Bây giờ tôi lại kê thuốc phụ điều trị, uống trước một thời gian đã.” Tề lão gia như nghe được tiếng nhạc nơi tiên cảnh, ông cảm thấy đây là lời dễ nghe nhất trên đời này. Ông không khỏi lệ nóng dâng lên: "Được, cám ơn, rất cám ơn ngài.” Trái tim Cố Vân Khê cũng được thả xuống, cười híp mắt tiến đến bên giường, "Tề Thiệu, hoan nghênh anh còn sống trở về.” Cả người cô tản ra không khí vui vẻ, đôi mắt cong cong giống như hai vầng trăng nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Tề Thiệu kinh ngạc nhìn cô: "Tiểu Khê, đây là nơi nào?” Cố Vân Khê thấy hắn vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng, cũng không vội. Hoắc lão gia đã nói hắn không sao, vậy thì không sao. “Đây là bệnh viện Thánh Mary ở HK. Anh đã hôn mê nửa tháng, làm chúng tôi rất lo.” Tề lão gia nhịn không được thở dài một hơi: "A Thiệu, sao con lại không cẩn thận như vậy? Sau này phải chú ý một chút......” Một giọng nói yếu ớt vang lên: "Cha, A Cường có vấn đề.” Tề lão gia nghe thấy vậy liền biến sắc. Trước đây, ông đã an bài hai vệ sĩ cho con trai ra nước ngoài, đó là A Cường và A Quang. Nếu nói A Cường có vấn đề, vậy chứng tỏ, tai nạn xe cộ lần này thực chất không phải là tai nạn. Tâm tình ông nặng trịch: " Cha biết rồi, con cũng đừng quan tâm đến chuyện khác, chú tâm dưỡng thương, sớm khỏe lại.” Tề Thiệu vừa mới tỉnh lại, tinh thần rất kém, chỉ nói vài câu liền chịu không nổi, mí mắt lại muốn khép lại, nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt, cố gắng giữ vững tinh thần của mình. Tề lão gia nhìn mà đau lòng không thôi: "A Thiệu, còn nhiều thời gian, đừng vội nói chuyện, con mau nghỉ ngơi đi.” Tề Thiệu cố gắng nhìn về phía Cố Vân Khê: "Tiểu Khê, nhóc đừng đi.” Cố Vân Khê tiến lên, tay trái xoa mắt hắn: "Tôi không đi, anh mau nhắm mắt lại ngủ đi.” Tề Thiệu nghe lời liền nhắm mắt lại, không tới hai giây liền ngủ thiếp đi. Tề lão gia thấy vậy thì khóe miệng không khỏi co rút. Tiểu tử này, lời cha ruột nói một chữ cũng không nghe, chỉ nghe theo Cố Vân Khê. Mặc dù ông đã sớm nhìn ra tình cảm của con trai đối với Cố Vân Khê không bình thường, nhưng biểu hiện ra ngoài như vậy…vẫn khiến người ta cao hứng. Chỉ cầu con trai không chịu thua kém, cưới được tài nữ này về nhà. Lấy thủ đoạn của Cố Vân Khê, Tề gia trăm năm sau cũng không cần lo nữa. Hoắc lão gia nhìn Tề Thiệu một lúc, lại nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên: "Tôi cũng nên đi rồi. Tiểu Khê, cháu có đi cùng không?" Ông đã hẹn người gặp mặt, hôm nay xử lý hết mọi chuyện, ngày mai sẽ trở về Thâm Thành. Cố Vân Khê chần chờ một chút: "Cháu đã đồng ý với Tề Thiệu là sẽ ở lại, ông để anh họ đi cùng đi.” Hoắc Vân Sơn còn bận hơn cả bọn họ, điện thoại không ngừng, vẫn canh giữ bên ngoài không vào. Hoắc lão gia khẽ gật đầu: "Vậy cháu có việc thì gọi điện thoại cho Vân Sơn, mọi việc cẩn thận một chút.” “Ông yên tâm đi, cháu có thể tự bảo vệ mình.” Cố Vân Khê đặc biệt chú ý, cô là người có lòng cảnh giác mãnh liệt. Tề lão gia đích thân tiễn Hoắc lão ra ngoài, thiên ân vạn tạ, nửa ngày sau mới trở về. “Tiểu Khê, Hoắc lão gia, tiền khám bệnh…." Ông quyết định sẽ tặng Hoắc lão gia một căn nhà lớn trong vườn hoa Thâm Thành, cứu Tề Thiệu về, lời cảm ơn như vậy vẫn xem như ổn chứ? Lấy thân phận địa vị của Hoắc lão gia, tất nhiên sẽ không có khả năng trả tiền, người ta cũng không hiếm lạ tiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]