Đối mặt với áp lực cao như thế, Cố Vân Khê vẫn tươi cười ngọt ngào, nói: "Tôi có thể xem như là có phúc đi, mọi việc đều có thể gặp dữ hóa lành. Nếu Mạc gia còn như vậy, tức là chuyện tốt không buông, chuyện xấu lại muốn nhiều. Lúc nào cũng muốn cướp đi đồ tốt, châm ngòi ly gián, đ.â.m c.h.é.m thị phi, không phải hạ lưu cấp thấp thì xem là cái gì?” Cô vẫn tươi cười như hoa, miệng như đao kiếm, nhìn mọi người ở đây không khỏi trợn mắt há hốc mồm mà vô cùng vui vẻ. Đây không phải là cô bé đáng yêu a, mà rõ ràng là hoa hồng nhỏ có gai. “Đúng rồi, ngài cũng thay tôi ân cần thăm hỏi vợ chồng Mạc lão gia, thuận tiện nói với bọn họ một tiếng, nếu tôi có thời gian rảnh sẽ đến chào hỏi một chút.” Làm cô mất hứng, cho nên, bọn họ cũng chờ bị chảy thêm m.á.u đi. Nếu không như vậy, có vài người vĩnh viễn sẽ không nhớ lâu. Tim Mạc Nhị đập thình thịch: “Cô có ý gì?” Cố Vân Khê đã không để ý tới hắn, kéo kéo ống tay áo Hoắc Vân Sơn: “Anh họ, đừng xem náo nhiệt nữa, đi nhanh lên a, em đói rồi đây.” Hoắc Vân Sơn không khỏi bật cười, không nghĩ tới cô đối với loại trường hợp này một chút cũng không sợ hãi, không lộ nửa điểm khiếp sắc, căn bản không cần đến hắn hỗ trợ. “Chú Triệu, ông nội tôi nhờ tôi chuyển lời, nói ông đã lỡ thất hẹn chú, nên bảo tôi thay ông nói với chú một tiếng xin lỗi.” “Hoắc lão tiên sinh quá khách khí.”Triệu Tước Sĩtuy ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng đặc biệt tiếc nuối. Nhưng ông cũng không thể làm gì được, “Hoắc lão gia đã tự mình gọi điện thoại đến, lễ nghĩa lại chu đáo. Thật đáng xấu hổ, an ninh của chúng ta không tốt.” Ông vội vàng từ Châu Âu chạy về, chính là vì gặp Hoắc lão gia một lần, ai ngờ lại không đúng lúc như vậy. Hoắc Vân Sơn khẽ cười nói, "Ông nội tôi nói, tạm thời quyết định cho HK ba suất khám bệnh..." Hắn còn chưa nói xong, toàn trường liền kích động. Hoắc lão gia là ai? Đại danh y chân chính, là thần y, là ngự y đời đời, kinh nghiệm tích lũy được cùng tài nguyên đều vô cùng tốt. Quan trọng nhất là, y thuật của ông lại vô cùng lợi hại a, nghe nói cho dù chỉ có một hơi thở, ông cũng có thể đem người đó cứu trở về. Người bình thường căn bản không gặp được ông, cho dù bọn họ không thiếu tiền chữa bệnh, nhưng cũng phải xem cơ duyên như thế nào, ngàn cầu vạn cầu, không phải cứ muốn là được. Từ khi nghe nói Hoắc lão gia muốn tới HK, mọi người đã sớm chờ đợi. Thầm nghĩ trước mắt cứ chạm mặt ông vài lần, sau đó sẽ tận dụng hết tất cả mối quan hệ, thời điểm mấu chốt có thể liên lạc được với ông. “Thật vậy sao? Cậu chắc chứ?” “Đúng vậy.”Hoắc Vân Sơn khẽ gật đầu. Một vị khách phản ứng nhanh nhất, "Tôi tôi tôi tôi. Cho tôi một danh ngạch (*).” (*) Danh ngạch ở đây được hiểu như một phiếu khám bệnh nha. “Tôi nữa…tôi nữa.” Danh ngạch trân quý như vậy có tiền cũng không mua được, mọi người lập tức điên cuồng cướp lấy. Triệu Tước Sĩ hai mắt tỏa sáng, bản thân ông không có bệnh nặng gì, nhưng người vợ của ông thì bệnh triền miên, có bác sĩ đã từng nói, bệnh bà ấy không khả quan. Vì vậy, danh ngạch này đối với ông mà nói là vô cùng trân quý, ông nhất định phải có được. “Vậy, Hoắc lão gia có điều kiện gì đối với ba danh ngạch này không?” Hoắc Vân Sơn thần sắc cực kỳ nghiêm túc: "Ông nội nói, bất luận tuổi tác, giới tính, thân phận địa vị như thế nào cũng không quan trọng. Nhưng ông chỉ có một yêu cầu, là phải điều tra rõ vụ nổ bom, nghiêm trị hung thủ. Ai có thể làm được điều này, hoặc là chỉ cần đưa tới bằng chứng hữu dụng, mấu chốt để phá án, ông liền cho một cái danh ngạch." Đây là ông cố tình làm lớn chuyện, quậy đục cái ao nước này. Nếu mỗi gia tộc ở đây đều liên minh lại với nhau, có một số việc, có một số người, căn bản không giấu được. Mỗi người đều có người nhà bằng hữu, đều có người thân thích, luôn luôn có mấy người bệnh nặng, … Vì cái danh ngạch này, tất cả mọi người đều sẽ dốc hết toàn lực để đạt được. Đây cũng chính là chỗ cao minh của Hoắc lão gia. Lấy thân phận của ông không tiện để tự điều tra, nhưng, nếu cứ như vậy buông tha hung thủ, ông làm sao có thể chịu được? Cho dù sau lưng hung thủ này là nhân vật lớn cỡ nào, cũng mặc cho nơi này là phạm vi quản lý của hắn. Thậm chí cho dù hắn là một đại nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến đâu, nhưng khi đứng trước sự bệnh tật ốm đau của người mình yêu thương nhất, thì những thứ đó có tính là cái gì? Không hổ là Hoắc lão, gừng càng già càng cay. Cố Vân Khê trừng mắt nhìn, dùng biểu tình ngây thơ đơn thuần nhất nói: "Ông ngoại tôi còn nói…” Người quen đều biết, một khi cô nói như vậy, chính là muốn xuất đại chiêu. Nhưng đáng tiếc, người nơi này ai cũng không biết cô. Chỉ có Mạc đại và Hoắc Vân Sơn không hiểu sao da đầu bắt đầu tê dại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]