Cố Vân Khê lấy từ trong túi ra một chai nước, uống hết nửa chai. Cô còn thuận tay lau tương cà chua bên miệng.
Chuyên gia ngồi ở phía sau cô thấy thế, có chút định thần lại:"Tiểu Khê, cháu không có bệnh sao?”
Vừa rồi cô chạy nhanh hơn ai hết, còn che chở bọn họ chạy.
“Đúng vậy. Đây là do tôi bôi chút sốt cà chua.” Cố Vân Khê ngượng ngùng cười cười: “Chuyện này có chút cấp bách nên hành xử lỗ mãng, Tiểu Khê xin các vị thứ lỗi.”
“Sao có thể trách cháu được? Là cháu đã cứu chúng tôi.”Tất cả mọi người rất cảm kích.
Không ai trong số họ muốn hỏi tại sao cô lại mang theo nước sốt cà chua bên mình.
“Cô...... là làm sao biết......”
Cố Vân Khê yên lặng sờ sờ máy ghi âm trong túi, không liên quan đến cô! Phải, phải kiên định tin tưởng điểm này!
“Tôi cái gì cũng không biết, chỉ là làm theo anh tôi thôi.” Cô đẩy hết trách nhiệm không còn một mảnh lên đầu Hoắc Vân Sơn, quyết định vẫn làm một đứa bé vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo.
Hoắc Vân Sơn ở trong lòng thầm trợn trắng mắt, nhưng dù sao hắn vẫn phải nói đỡ cho cô: "Là tôi bỗng nhiên nhận được cảnh báo của người nặc danh gửi đến. Tôi nghĩ, mặc kệ thật giả, đều phải đưa mọi người ra ngoài.”
“Đúng đúng, thà rằng tin là có, không thể tin là không.” Mọi người tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t vui mừng không thôi: "Cám ơn mọi người.”
"Nhưng những người đó rốt cuộc muốn làm gì?" Có người đ.ấ.m mạnh ghế, tức giận không chịu được nói.
Cố Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606716/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.