Chương trước
Chương sau
Mà Mạc gia thì sao? Phú hào HK, lập trường... coi như trung lập đi. Chỉ là, con cháu Mạc gia cũng không phải đèn cạn dầu. Nếu chẳng may bọn họ gây ra phiền toái gì đó, sẽ liên lụy đến trên người Cố Vân Khê. Nếu đã như vậy, còn không bằng ngay từ đầu liền không nhận. Hơn nữa, có đám trưởng bối như vậy cũng rất là khổ tâm.
Cố Vân Khê giơ ngón tay cái lên, liền nói: "Đúng đúng, vẫn là ngài lợi hại nhất, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tính toán của Mạc gia.”
Hoắc lão không khỏi bật cười, tiểu hồ ly, trong lòng cô không phải đã sớm nghĩ đến những thứ này rồi sao.
Thân phận Hoắc lão đặc thù, chỉ có ngày đầu tiên công khai hành trình, sau đó tất cả đều là hành trình đều được giữ bí mật.
Khó khăn lắm có được một lần như vậy. Sau này nếu muốn gặp được ông, thì phải đi đến đại lục.
Về phần các chuyên gia khác thì vẫn phải tiếp tục hành trình một tuần của bọn họ.
Ngày đầu tiên có hai chuyến đi, thêm một bữa tiệc buổi tối.
Buổi chiều đi học viện y tế HK tham gia giao lưu học thuật, chia sẻ thành quả mới nhất của y học hai nước, cùng với giao lưu kinh nghiệm, thảo luận phương hướng kết hợp giữa Trung y và Tây y.
Đây là khoa chính quy đứng đầu HK, mỗi năm số người ghi danh đều rất nhiều, nhưng duy chỉ có nhóm người có thành tích tốt nhất mới có thể vào trường này.
Hai nghề kiếm được nhiều tiền nhất ở HK, một là bác sĩ, hai là luật sư.
Trong phòng học lớn chật ních sinh viên y học nghe được tin vội vàng chạy tới, cơ hội khó có được như vậy ai cũng không muốn bỏ qua.
Các chuyên gia trên sân khấu trao đổi, trợ giáo một bên gõ máy ghi chép, sinh viên y học dưới sân khấu nghe như say mê vậy.
Cố Vân Khê yên lặng ngồi trong góc, chăm chú lắng nghe.
Hoắc Vân Sơn ngồi bên cạnh cô nhịn không được hỏi: “Cô nghe hiểu không?”
“Chỉ nghe hiểu một phần.” Cố Vân Khê làm một động tác tay, "Tôi quá ngốc đúng không?”
Hoắc Vân Sơn:...... Hắn một chữ cũng không hiểu, nên nói cái gì bây giờ? Phiền nhất là chính là cái loại cảm giác này.
"Trong tay cô đang cầm cái gì?"
Bàn tay Cố Vân Khê mở ra, nâng một cái máy nhỏ màu bạc, to bằng bàn tay. “Là máy ghi âm, cơ hội khó có được, tôi phải ghi lại trước.”
Hoắc Vân Sơn không nhịn được châm chọc: "Cô cũng không đi theo con đường này, không cần lãng phí thời gian như vậy. Để lại đường sống cho sinh viên y học đi.”
“Anh cũng có chút thú vị đấy.” Cố Vân Khê tức giận, nói: "Nếu chẳng may tôi bỗng nhiên đổi ý, có thêm cái này, không phải là tốt hơn sao?”
Hoắc Vân Sơn tỏ vẻ không hiểu mạch não của loại thiên tài như bọn họ đang nghĩ cái gì. Học mệt mỏi không ngừng nghỉ, còn học cái này là để thư giãn sao?
"Máy ghi âm này rất hay, tiện mang theo, là nhãn hiệu gì vậy? Cô mua nó ở HK à? Mà cô ra ngoài một mình lúc nào vậy?"
“Tôi tự chế.” Cố Vân Khê nhẹ nhàng nói ra một câu.
Hoắc Vân Sơn cả người chấn động, lại tới nữa, lại tới nữa, cảm giác quen thuộc này lại tới nữa.
Lúc trước khi đem cô xách tới quân doanh, thế mà cô lại có thể mò mẫm làm ra một cái máy kia, hiện tại lại bắt đầu nữa sao? Sao cô ấy không biết ghi nhớ bài học thế?
Cố Vân Khê liếc mắt, "Không phải anh đã sớm biết thiên phú của tôi ở phương diện này sao? Có cần phải khiếp sợ như vậy không?”
Hắn biết đến nó khi nào chứ? Hoắc Vân Sơn hơi đau răng, "Chỉ là ghi âm thôi sao?”
Cố Vân Khê cười híp mắt giới thiệu, "Thu âm, phát thanh, ghi âm, ba chức năng. Lúc đi ra ngoài g.i.ế.c thời gian nhàm chán, anh cũng biết máy thu âm hiện tại quá lớn, không tiện mang ra ngoài.”
“Làm ở trong quân doanh nha, lúc nhàm chán liền thích chơi đùa với những thứ kỳ lạ cổ quái kia. Cuộc sống quân doanh vô cùng khô khan, căn tin cũng không tốt, ngay cả xem tivi cũng không tiện, đương nhiên phải tự tìm niềm vui cho mình để bớt tẻ nhạt một chút.”
Vẻ mặt Hoắc Vân Sơn một lời khó nói hết, cái máy nhỏ xíu này lại có công năng cường đại như vậy sao? Không hổ danh là cô, Cố Vân Khê.
Thể tích máy thu âm của thời đại này rất lớn, không giống loại này của cô, trực tiếp cất được vào trong túi. Làm sao cô có thể chế tạo ra nó một cách nhẹ nhàng như vậy? Bất quá, bất kể chuyện thần kỳ gì trên người Cố Vân Khê đều trở nên bình thường.
Cô không phải nghiên cứu sinh bình thường, là mà chính là trâu bò.
“Cô đây là ngại lúc dạy học cho mọi người quá đau giọng đi.”
“Đúng vậy.” Cố Vân Khê chỉ cần rảnh rỗi đã bị người ta kéo đi học, nhân viên kỹ thuật đều có thể tới nghe. Một lần, hai lần, cô còn có thể làm được, nhưng lần thứ ba trở lên cô liền chán muốn c.h.ế.t rồi. Bình thường cô đều dạy trước một lần, sau đó để cho học sinh tốt nhất đi dạy thêm, cô nào có rảnh rỗi như vậy.
Lòng Hoắc Vân Sơn rục rịch: "Có thể cho tôi xem không?”
Ai mà không thích công nghệ đen chứ? Nhất là loại mê vũ khí quân sự như hắn, đối với loại thiết bị điện tử này cảm thấy tương đối hứng thú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.